Mọi thứ trong năm nay đều dần tốt lên.

Nhà máy của cậu cô ngày càng mở rộng, Thư Thu Vân ngày càng quen việc hơn và giờ bà đã được thăng chức lên tổ trưởng. Tiền tiết kiệm của Thư Thu Vân ngày càng nhiều, cũng càng cởi mở hơn trước.

Dù đã hẹn cùng học ở cùng một thành phố nhưng hiện thực luôn không có gì là hoàn hảo.

Trần Hoan học ở Nam Kiều, Chu Noãn Xu lại vào Học viện Vũ đạo ở miền Bắc, điểm của Trình Du Ninh không đủ để vào đại học C nên muốn học trường khác, cuối cùng cô ấy chọn một đại học top đầu cũng ở miền Bắc.

Người duy nhất thực hiện được hứa hẹn lại chỉ có Giang Sóc.

An Vu như mong muốn mà nhận được thông báo của đại học C, Giang Sóc thì thuận lợi vào đại học E.

Hai trường này đều nằm ở thành phố Nham Cảng và là một thành phố biển.

Đại học C là đại học nằm trong top 5 cả nước và không thể nghi ngờ, đây chính là bộ mặt của thành phố Nham Cảng.

Dù trong một năm vừa qua Giang Sóc đã rất cố gắng nhưng nếu chỉ bằng điểm văn hóa mà muốn vào đại học C thì vẫn rất khó khăn nên cuối cùng anh chọn đại học E - một trường top trong nước.

Giang Sóc thi đậu đại học E là một tin lớn, đặc biệt là trong giới con ông cháu cha thì đây chính là sự tồn tại giống như thần vậy.

Dù lớp 12 năm ấy anh rất cố gắng nhưng không ai tin anh sẽ học đại học trong nước, họ nghĩ là dù anh có đỗ vào một trường đại học tầm trung thì vẫn sẽ bị bố mình ném ra nước ngoài để lấy cái bằng đại học nước ngoài về cho đẹp. Mà chẳng ai ngờ anh sẽ thi đậu đại học E.

Người kích động nhất chính là Tiền Đạc Hâm, cậu ta ở trên vòng xã giao có rất rất nhiều bạn bè, cậu ta cop và dán câu “Má nó, mau để ảnh Sóc gia tuyệt vời làm ảnh đại diện đi.” rồi gửi cho đám bạn.

Điện thoại của cậu ta nhận tin đến nóng máy, Tiền Đạc Hâm quay đầu lại nhìn Giang Sóc.

Chuyện vui như này mà chính chủ lại chả thấy vui vẻ gì. Thậm chí là đang cau mày nhăn nhó.

Tiền Đạc Hâm: “Má, như này rồi mà cậu còn không vui?”

Nếu là cậu ta thì chuyện này cũng đủ để cậu ta khoác lác một thời gian dài.

Giang Sóc không để ý đến cậu ta.

Tiền Đạc Hâm thuận miệng hỏi: “Sao thế? Chẳng lẽ là thi đỗ rồi nhưng lại bị đá hả?”

Đầu Giang Sóc cũng không thèm ngẩng lên nhưng ngữ khí rất khó chịu: “Tiền Đạc Hâm, cậu im cái miệng chó của cậu lại đi.”

“…”

Thôi thôi, dù sao thì cũng một năm chịu thế rồi nên cậu ta cũng quen tính Giang Sóc, nói gì cũng được nhưng không được nói lung tung về An Vu.

Nói tốt về cô, Giang Sóc sẽ tương tư nhớ người ta, nói bậy càng không xong, Giang Sóc sẽ tức điên.

Nhưng tính Tiền Đạc Hâm hay quên, cậu ta như tên ngốc thích nhổ lông trên đầu sư tử, bị mắng xong nhưng thấy anh đang nghịch di động thì lại gãi đầu rồi nhìn vào điện thoại của anh.

Thị lực Tiền Đạc Hâm rất tốt, cậu ta đứng ở rất xa nhưng vẫn nhìn thấy trên màn hình hiện lên bản đồ chỗ đại học C.

Giang Sóc cứ thu nhỏ rồi lại thu nhỏ, cuối cùng thì mới nhìn thấy đại học E. Anh như chấp nhận số phận mà ném điện thoại lên bàn mắng: “Mẹ nó! Cái trường nát gì đây, sao lại cách xa thế chứ!”

“…”

Cuối cùng Tiền Đạc Hâm cũng hiểu được là anh đang xem trường học của hai người .

Thật ra chuyện này cũng rất bình thường vì Nham Cảng có tận mười mấy khu mà nên là mấy trường đại học thì cái ở khu đông, cái ở khu tây, cũng chẳng có giao lưu gì mấy.

Tiền Đạc Hâm cầm lấy điện thoại của Giang Sóc xem xem, vốn định tìm cớ an ủi anh. Nhưng khi nhìn thấy bản đồ của hai trường thì cậu ta sốc ngang luôn.

“…”

Cậu ta thật sự là không biết nói gì nữa, trường hai người họ chỉ cách nhau có hai con đường! Chỉ hai con đường thôi đấy!

Hai con đường này thì khi khói xe của cậu ta chưa tan hết thì cũng đã đến nơi rồi!

Còn! Có! Gì! Mà! Không! Vui! Chứ!

Sau khi nhận được thông báo trúng tuyển thì Giang Sóc đến Nham Cảng trước nửa tháng.

Nửa tháng này, mỗi ngày anh đều đến tập đoàn Lâm thị để tập quen với công ty.

Lúc đầu Giang Hồng Văn không đồng ý để anh học ở đại học E mà luôn muốn đưa anh ra nước ngoài học vì ông ta nghĩ là đại học ở nước ngoài sẽ có tên tuổi hơn đại học trong nước.

Vì việc này mà Giang Sóc đã bàn bạc với Lâm Văn Ngạn cả đêm rồi quyết định lấy lý do đi làm quen với công ty để thuyết phục ông ta.

Lâm Văn Ngạn đồng ý thì Lâm Nghi cũng đồng ý, Lâm Nghi gọi cuộc điện thoại đường dài từ nước ngoài cho Giang Hồng Văn, hai người cãi nhau một đêm nhưng cuối cùng Giang Hồng Văn đành chịu thua.

Giang Hồng Văn ném giấy chứng nhận cho Giang Sóc rồi âm trầm mắng: “Rốt cuộc anh là con trai tôi hay con trai của Lâm Văn Ngạn!”

Nham Cảng không giống với Đại An, đây là một thành phố cấp 1 kiểu mới, mấy năm gần đây internet và tài chính phát triển nhanh chóng, ngày càng hấp dẫn các doanh nghiệp đến đầu tư.

Lâm thị cũng nhân cơ hội này mà phát triển, năm ngoái đã lập một chi nhánh ở Nham Cảng, tích cực mở rộng nghiệp vụ của công ty.

Nếu Giang Sóc học ở Nham Cảng thì Lâm Văn Ngạn thuận tiện để anh làm quen với công ty, Giang Hồng Văn biết tính toán của ông ấy thì tức muốn nổ phổi.

Cuối tháng 8, Đại học C sẽ khai giảng nên An Vu bắt đầu đi đến Nham Cảng học đại học.

Thư Thu Vân tiễn cô đến ga tàu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play