Đầu tháng chín, khí trời còn nóng, ngày
thứ hai sau khi báo danh ở trường học thì sẽ bắt đầu huấn luyện quân sự.
Huấn luyện quân sự ở Đại học C rất
nghiêm ngặt, lãnh đạo nói huấn luyện viên đến hướng dẫn huấn luyện lần này đều
là những người trong quân đội, danh tính của họ cần được giữ bảo vệ nghiêm
ngặt, vì vậy trong hai tuần học quân sự thì các sinh viên đã phải giao nộp điện
thoại di động của họ.
Nghe thế thì mặt các sinh viên đều nhăn
nhó.
Chu Lạc Lạc lắc đầu nói: “Tớ đã chuẩn
bị sẵn tâm lý rồi, huấn luyện quân sự của đại học C luôn rất nghiêm khắc, nhưng
hãy nhìn lịch trình huấn luyện đi, tớ còn không có thời gian để nghịch điện
thoại.”
Dậy lúc 6 giờ và tắt đèn lúc 9 giờ, đây
còn nghiêm khắc hơn cả lúc học cấp 3.
Trước khi giao điện thoại di động, An
Vu đã gọi cho Giang Sóc và nói họ không thể liên lạc với nhau trong hai tuần.
Lúc đó giọng điệu của Giang Sóc rất u
oán, anh mắng một câu: “Trường học kiểu gì đây, thật là không có tình người.”
An Vu khẽ cong môi, nhắc nhở anh: “Học
quân sự thì nhớ bôi kem chống nắng đấy.”
Huấn luyện quân sự của Đại học E muộn
hơn so với Đại học C, cũng không nghiêm khắc bằng, cô hơi hối hận vì không thể
nhìn thấy anh mặc đồng phục huấn luyện quân sự. Dù An Vu không mê trai như Chu
Lạc Lạc, nhưng cô là một sinh viên khoa Mỹ thuật và luôn có khiếu thẩm mỹ tốt.
Cô luôn biết Giang Sóc đẹp trai.
Anh cao 1m85, vai rộng, chân dài, dáng
người cao thẳng, anh chính là một móc treo quần áo thực thụ.
Trong một thời gian, Giang Sóc thường
mặc đồng phục học sinh của Trường Trung học số 8 Đại An, dù là cùng kiểu với
những người khác, nhưng trông anh mặc lại đẹp hơn nhiều.
Học khác trường quả nhiên sẽ bỏ lỡ
nhiều giai đoạn của đối phương.
“Trước đây tớ thật sự không nhận ra cậu
lại mê trai thế đấy.” Giang Sóc cầm điện thoại rồi cười: “Chắc là cậu thích tớ
vì tớ đẹp trai chứ gì? Cậu cũng nông cạn quá rồi đấy, chẳng lẽ tớ không có điểm
tốt nào lọt vào mắt cậu hả?”
An Vu buồn cười, cô chơi xấu nói:
“Nhưng tớ là sinh viên khoa Mỹ thuật đó, mà sinh viên khoa Mỹ thuật thì chỉ
thích đồ đẹp thôi.”
Cô hỏi ngược lại: “Vậy cậu không thích
khuôn mặt của tớ sao?”
“…”
Cô gái nhỏ đã lớn rồi, cũng đã biết
chơi xấu rồi.
“Cũng đúng.”Giang Sóc thừa nhận, sau đó
anh chậm rì rì bổ sung thêm: “Trên cơ thể cậu, chỗ nào tớ cũng thích.”
“…”
“Lưu manh.”
An Vu không muốn nói chuyện với anh
nữa.
Cậu không cần dùng kem chống nắng nữa
đâu, để màu vàng chiếu khắp người cậu luôn đi!
Đêm đó, An Vu và Chu Lạc Lạc cùng nhau
nhận đồng phục huấn luyện quân sự, đồng phục huấn luyện quân sự của Đại học C
có màu xanh lá cây, An Vu nhận được size S.
Mặc dù quần áo của cô đã là cỡ nhỏ nhất
nhưng lưng quần vẫn bị rộng, khi An Vu siết lại eo lưng quần thì Chu Lạc Lạc đã
vô cùng sửng sốt.
“Trời ơi, tớ điên mất, An Vu à, eo cậu
kiểu gì đây, đây là eo của cậu sao?”
Chu Lạc Lạc đo eo cô rồi lại đo eo
mình, cô muốn khóc nói: “Đây là eo con kiến trong truyền thuyết đúng không? Rốt
cuộc cậu ăn gì để lớn lên thế hả?”
Lâm Kha ở một bên mỉm cười, cô ấy chỉ
vào lon coca trên bàn của Chu Lạc Lạc, tiếp tục chòng ghẹo cô: “Thần tiên thì
uống sương, nhưng thứ cậu uống lại là thứ được nén lại bởi khoa học.”
“…”
Những ngày huấn luyện quân sự thật khổ
mà.
Các sinh viên tưởng rằng lãnh đạo
trường đang nói đùa nhưng không ngờ đó là sự thật.
Những huấn luyện viên được mời đến
không cười, họ vẽ mặt bằng một ít bùn sơn và giọng nói của họ cũng rất vang.
Thể lực của An Vu luôn kém, ngày đầu
tiên phải đứng trong tư thế quân đội trong một giờ, không được động đậy, thậm
chí là rung người cũng không được.
Cô kiên trì trong hai mươi phút thì
ngất đi.
Huấn luyện quân sự thực sự rất khó
khăn, đá chân cũng rất đau làm cho lúc họ đi đường luôn đi chân thấp chân cao.
Trong quá trình luyện tập cho bài kiểm
tra ng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.