Sau khi rời đi 1 năm thì An Vu lại lần nữa trở lại Nam Kiều.

Thủ tục nhập học làm rất nhẹ nhàng vì dù sao lúc cô chuyển trường thì thành tích cũng rất tốt, các giáo viên đều không bỏ được hạt giống tốt như cô. Giờ cô quay về thì hiệu trưởng rất vui mừng đồng ý.

Nhà ngoại An Vu cách Trường Trung học Nam Kiều chỉ vài giờ đi xe, năm ngoái cậu của cô mở một nhà máy, sau khi kiếm được tiền thì mua một căn nhà ở trung tâm thành phố.

Thư Thu Vân cũng không về nhà, sau khi trải qua cuộc hôn nhân kia thì bà quyết định tìm việc làm. Vừa hay nhà máy của cậu cô rất cần người nên Thư Thu Vân liền đi làm ở nhà máy của anh mình.

Mẹ con cô thuê một căn nhà hai phòng ngủ một phòng khách.

Căn nhà ấy ở gần nhà máy, giá thuê lại rẻ nên dù là thuê nhà nhưng mẹ con cô vẫn coi như là có mái ấm của riêng mình.

Năm ấy những thứ do nhà máy của cậu cô làm đã nhanh chóng bắt kịp thị trường, sản xuất cũng không đáp ứng đủ nhu cầu của khách hàng. Thư Thu Vân sáng đi tối về nhưng bà cũng kiếm được kha khá tiền công.

Có một ngày đi làm về thì Thư Thu Vân nhận được tờ rơi của một lớp dạy mỹ thuật khi bà đi ngang qua Trường Trung học Nam Kiều.

Bà dừng lại xem xét.

Người phát tờ rơi nhìn thấy bà thì mỉm cười bước đến hỏi thăm: “Chào cô, có lẽ cô đây khá hiểu biết về đào tạo mỹ thuật nhỉ?”

Thư Thu Vân nhận lấy đơn rồi gật đầu.

Lúc bà về nhà thì trời đã khuya. An Vu đã nấu xong cơm chiều và lúc bà về nhà thì đồ ăn đã nguội.

Cơm nước xong Thư Thu Vân nắm tay An Vu rồi nghiêm túc kể với cô chuyện bà gặp được hôm nay.

“Vu Vu, hôm nay mẹ thấy ở trường con có lớp dạy mỹ thuật đang tuyển học sinh, không phải con thích truyện tranh sao? Mẹ đăng ký cho con vào đấy nhé?”

Cô không nghĩ là Thư Thu Vân sẽ nói với cô chuyện này.

Cô sửng sốt một lúc rồi rũ mắt lắc đầu: “Đừng mẹ ơi, con vẫn nên cố gắng học tập thì hơn.”

Tính tình An Vu chậm nhiệt, rất ít có thứ gì làm cô chấp nhất nhưng truyện tranh là ngoại lệ, ước mơ của cô là trở thành một tác giả truyện tranh.

Nhưng học mỹ thuật rất đắt, nhà cô sẽ không đủ điều kiện để học.

Thư Thu Vân biết cô lo lắng cái gì.

Con gái bà từ nhỏ đã rất ngoan ngoãn hiểu chuyện, những bé gái khác sẽ làm nũng với bố mẹ đòi mua quần áo mới, giày mới nhưng con bà thì không. Cô biết bà một mình nuôi cô rất vất vả nên cũng không gây áp lực cho bà.

Ánh mắt Thư Thu Vân nhu hòa, bà sờ đầu An Vu nói cô chờ một chút.

Bà xoay người về phòng, lúc đi ra thì trong tay bà cầm hai quyển sổ tiết kiệm.

“Vu Vu à, mẹ cũng không khổ như con nghĩ đâu. Mẹ biết học phí của lớp dạy mỹ thuật là bao nhiêu nên mẹ biết mẹ có thể chi trả nó.”

An Vu mở sổ tiết kiệm ra, lúc nhìn thấy con số bên trong thì cô cũng rất giật mình.

Dù tiền trong đó không nhiều nhưng cũng nhiều hơn cô nghĩ.

Cô ngẩng đầu không hiểu hỏi: “Mẹ ơi, tiền của mẹ không phải đã…”

Thư Thu Vân trả nợ giùm Tống Khang Thắng nên An Vu cho là bà đã hết tiền.

Thư Thu Vân cười nhẹ nói: “Mẹ đúng là ngu ngốc nên đã dùng hết tiền, nhưng đây là tiền mà bố con để lại cho con.”

Sau khi An Tài Triết mất thì bà đã kiện mẹ chồng, cuối cùng thì lấy được số tiền này.

Từ trước đến giờ thì Thư Thu Vân đều không đụng đến nó.

Vì để An Vu hết băn khoăn nên Thư Thu Vân nói tiếp: “Việc làm ăn của cậu con cũng khá ổn nên tiền lương của mẹ cũng không ít.”

“Vì thế Vu Vu à, mẹ nguyện ý ủng hộ giấc mơ của con.” Bà ôn nhu cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu bố con vẫn còn thì chắc chắn ông ấy cũng sẽ quyết định giống mẹ.”

An Vu không biết hình dung tâm trạng của mình như nào. Cô nghẹn ngào ôm chặt Thư Thu Vân.

Sau khi suy nghĩ cả đêm thì An Vu quyết định tham gia cuộc thi đầu vào của lớp dạy mỹ thuật.

Cô xuất phát chậm hơn mọi người, lúc nghỉ hè lớp 11 mới bắt đầu học vẽ, cũng may là có cơ sở tự học nên giáo viên nói cô rất có thiên phú, nếu từ giờ trở đi cô chịu khó luyện tập thì sẽ có thể theo kịp bước chân của các bạn học khác.

May là thành tích các môn văn hóa của An Vu rất tốt nên có thể sẽ đỗ một trường đại học top đầu cả nước.

Nhưng cô không phải là người chịu sống một cuộc sống bình thường nên là lúc cô quyết định theo học lớp mỹ thuật thì cũng đã định ra được ngôi trường mà cô muốn vào.

Cô muốn vào khoa Mỹ thuật của Đại học C.

Sau khi đăng ký thì An Vu thu thập hành trang nhanh chóng tham gia vào khóa huấn luyện của lớp.

Lớp dạy Mỹ thuật này hoàn toàn khép kín, là chế độ nội trú ký túc xá nên khi đi tập huấn thì học sinh phải nộp hết điện thoại lên và họ cũng được nghỉ một ngày trong tuần.

An Vu học muộn hơn nên phải cố gắng hơn mọi người rất nhiều.

Lúc mới học vẽ, cô vẽ không bằng người khác thì cũng bị giáo viên phê bình nhưng An Vu không nóng nảy mà chỉ càng cố gắng hơn.

Ngày đến đêm đi, cô luôn là người bật đèn sớm nhất và cũng là người tắt đèn muộn nhất.

Cô ngồi trước giá vẽ từ sáng sớm đến đêm muộn, dù tay đã mỏi, người cũng dính đầy màu vẽ thì cô cũng không cảm thấy khổ.

Trên con đường theo đuổi ước mơ thì kể cả nước mắt cũng có vị ngọt.

Cô đã nộp điện thoại của mình nên một tuần cô luyện vẽ hết 6 ngày, trong ký túc xá cũng chỉ có một chiếc điện thoại nghe gọi kiểu cũ, An Vu luôn là người về ký túc xá muộn nhất nên hầu như cô cũng chẳng dùng đến điện thoại.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, cô cũng không nhớ là đã trải qua bao nhiêu ngày rồi.

Vào một ngày mưa lớn ở Nam Kiều, An Vu ở phòng vẽ làm bài tập mà giáo viên giao cho nhưng mãi mà vẫn không vừa ý nên là cô không nghĩ nữa mà đi chỉnh sửa lại phần đã vẽ.

Cô vẽ nốt nét cuối cùng rồi đứng lên nhưng lại chợt thấy người chao đảo nên đã chống tường để thoải mái hơn.

Học sinh đã rời phòng vẽ hết rồi, giờ căn phòng ấy chẳng có ai ngoài cô, cô tắt đèn đi rồi đóng cửa sổ lại, đến lúc ra khỏi phòng vẽ thì cô mới phát hiện là trời đang mưa to.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy kẻ sọc mỏng manh, gió đêm lạnh lẽo mang mưa tạt vào vai trần, cô rùng mình ôm chặt lấy mình.

An Vu quên mang ô, từ phòng vẽ và ký túc xá chỉ cách nhau khoảng 300m, cũng không phải là rất xa.

Tòa nhà dạy vẽ cũng đã có tuổi rồi, đèn cảm ứng trên hành lang sáng lên theo từng bước chân của cô.

Cả đoạn đường đều rất yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng mưa rơi ngoài trời.

An Vu an tĩnh đứng ở cầu thang nhìn ra bên ngoài thì thấy mưa rất lớn. Mưa to thế này thì khi chạy về sẽ ướt quần áo. Cô dừng một chút rồi quyết tâm đi đến cánh cửa nhỏ, cô vươn tay dưới mái hiên hứng xem nước mưa có nặng hạt hay không.

Sau đó cô bỗng nghe thấy tiếng vang ở bên cạnh.

An Vu giật mình nhìn lại.

Cô chỉ thấy một bóng dáng cô đơn ngồi ở bậc thang cách cô vài bước.

Chàng trai mặc áo khoác đen, trên đầu đội mũ trùm đầu, nếu không phải phía sau ánh đèn sáng trưng, ​​suýt chút nữa đã cùng màn đêm hòa làm một thể.

Đèn cảm ứng âm thanh tắt đi còn chiếc bật lửa trong tay anh bật đi bật lại, ngọn lửa màu vàng mờ ảo chập chờn, chiếu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play