An
Vu bị đánh thức bởi một tiếng sấm sét.
Vào
ngày tiết Thanh Minh hôm nay, Nam Kiều có một cơn mưa thật lớn.
Những
chiếc lá cây trên vỉa hè rơi xuống đất, nước mưa bị tắc nghẽn ở bên trong thành
một vũng nhỏ.
Từ
Nam Kiều đến Bình An không có tàu cao tốc mà chỉ có xe buýt đường dài, sau khi
xe buýt đi đến thị trấn, chỉ có một chiếc ô tô tư nhân đậu bên cạnh.
Sợ
xảy ra tình huống khẩn cấp nên bọn họ đã sớm đi đến nhà ga.
Lễ
tiết Thanh Minh nên có rất nhiều người trở về nhà, trên xe buýt đầy người, cơ
thể nhỏ bé của An Vu bị mọi người chen chúc, dễ dàng ép đến một bên.
Một
lát sau, Giang Sóc đã chạy đến, trong tay anh là bánh ngọt và sữa, anh kéo
người từ trong góc ra và bảo vệ trong lòng ngực.
Giang
Sóc nhét bánh ngọt và sữa vào trong ngực cô: "Ăn đi."
Cơ
thể của chàng trai mạnh mẽ, không ai có thể chen lấn lại cơ thể anh.
An
Vu an tâm ăn bánh ngọt, cô lặng lẽ nghiêng đầu nhìn anh, bởi vì dậy sớm mà vẻ
mặt có chút buồn ngủ.
Mái
tóc trước trán rũ xuống, sắc mặt của anh tái nhợt hơn trước, anh còn lười biếng
ngáp một cái.
An
Vu cong môi cười, cô cắm ống hút vào hộp sữa, lặng lẽ nhét vào trong miệng anh.
Giang
Sóc sửng sốt, anh nhướng mày lên rồi ừ một tiếng.
"Uống
sữa." Cô nói.
Chàng
trai khẽ mỉm cười, đôi môi ngậm lấy ống hút, hầu kết khẽ dao động.
Anh
uống sữa rất chậm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào cô.
Làm
cả gương mặt của An Vu đều trở nên đỏ bừng.
Cô
vội vàng né tránh tầm mắt của anh, cảm thấy bị nhìn trúng tim đen.
Trong
lòng cô thầm nghĩ, hình như hôm nay Giang Sóc...đẹp trai hơn một chút.
Xe
buýt đường dài không hề thoải mái như ngồi tàu cao tốc, đường đi đến trấn Bình
An vừa hẹp vừa quanh co, chiếc xe lắc qua lắc lại. Vì Tiết Thanh Minh có mưa
lớn cho nên các con đường bị tắc nghẽn.
Thời
gian đã bị trì hoãn cho đến giữa trưa.
Trấn
Bình An đang có mưa.
Sương
mù giăng đầy ở thị trấn nhỏ này, ánh sáng ảm đạm như thể trời đã chập tối.
Con
đường xi măng được đổ không biết từ mấy năm trước nay đã nứt nẻ và lõm xuống,
vì cơn mưa lớn nên có những vũng nước ở khắp nơi.
Chiếc
xe buýt nhỏ dừng lại ở bên một con đường rộng còn gọi là nhà ga, những người
khách trên xe lần lượt xuống xe. Nhà ga không có mái che mưa, mọi người chạy
thẳng trong màn sương mù và mưa để lấy hành lý ở cốp xe.
An
Vu không mang theo vali, cô chỉ mang theo một cái túi nhỏ.
Cô
không có hoảng sợ, chờ cho tất cả mọi người chen chúc xuống xe buýt xong cô mới
xuống theo.
Bên
ngoài trời mưa rất to, sau khi xuống xe cô lập tức xoay ô lại để che đầu Giang
Sóc, thay anh che mưa.
"Cậu
cúi xuống một chút."
An
Vu đã cố gắng nhấc ô lên hết mức có thể, Giang Sóc quá cao, anh đứng ở bậc
thang nên cô không thể với tới.
"Cô
nhóc lùn."
Giang
Sóc cong môi cười, anh đi theo cô xuống xe, thuận tay cầm lấy chiếc ô của cô.
Chiếc
ô mà An Vu mưa rất nhỏ, nó chỉ vừa đủ che cho hai người, khi cô vừa xích ra một
chút thì nước mưa rơi xuống vai và cánh tay cô, vô cùng lạnh lẽo.
Giang
Sóc nâng cánh tay lên ôm vai cô kéo vào trong.
"Cậu
cứ xích ra bên phải như thế thì trực tiếp đi dưới mưa đi."
"..."
Cánh
tay của Giang Sóc đặt trên vai cô, n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.