Vào
ban đêm, lớp học vô cùng yên tĩnh, lớp A8 cũng không có nhiều người ở lại học
tiết tự học.
An
Vu viết xong bài, cô lặng lẽ quay đầu xuống, vị trí ở góc cuối cùng của lớp
trống trơn cả đêm nay, cậu ấy không có tới.
Cô
chống khuôn mặt nhỏ bé của mình, đôi mi rũ xuống, trái tim đau nhức, trong lòng
có cảm giác trống rỗng mất mát, giống như đã mất đi thứ gì đó quan trọng.
Cảm
xúc phập phồng bất an, trong đầu lại hiện lên gương mặt lạnh lùng của Giang
Sóc.
Ánh
mắt của anh thật đen tối, lúc nhìn cô vô cùng lạnh lùng.
An
Vu lắc đầu, cầm bút lên làm đề thi một lần nữa, cô tự nhủ bản thân phải chuyên
tâm học hành, không thể để những cảm xúc khác quấy nhiễu.
Sau
hai tiết tự học, An Vu cầm một chiếc ô về nhà.
Con
đường vào ban đêm rất tối và lạnh.
Thật
ra lá gan của cô vô cùng nhỏ, hơn nữa cô rất sợ hãi khi mưa rơi vào ban đêm,
mặt đường ướt sũng nước mưa, giống như mực bị đổ ra.
An
Vu mắc bệnh quáng gà nhẹ, sau cơn mưa trời càng tối hơn, thính giác ngược lại
càng trở nên nhạy bén.
Những
giọt mưa còn đọng lại ở những tán cây bên đường bắn tung tóe lên chiếc ô, có
một con mèo hoang kêu lên từ trong bụi cỏ, chiếc xe đạp bất ngờ đổ xuống.
Tiếng
sột soạt ở trên đường khiến cho An Vu cảm thấy có chút sợ hãi.
An
Vu cầm ô lên, loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau.
Cô
dừng bước chân, từ từ quay người lại.
Nhưng
mà phía sau lại trống không, không hề có người nào.
Cô
gái đã chạy xa.
Trong
một góc tối, một bóng dáng cao lớn dựa sát vào thân cây.
Chàng
trai đó mặc một chiếc áo khoác màu đen, đầu không đội mũ, những giọt sương rơi
trên mái tóc đen nhánh của anh, trong nháy mắt trở nên ướt đẫm.
Giang
Sóc bước ra từ bóng cây, tay đút trong túi, lòng bàn tay có chút màu đỏ tươi.
Anh
là người rời khỏi đó đầu tiên, chặn một chiếc xe lại và chạy đến trường học,
đúng lúc tiết tự học vừa kết thúc.
Học
sinh ở Trường Trung học số 8 Đại An ở lại rất nhiều, không ở ký túc xá thì cũng
ở lại học tiết tự học, anh đứng ở phòng bảo vệ một lúc thì nhìn thấy một bóng
dáng nhỏ gầy từ xa.
Giang
Sóc tránh sang một bên, chờ An Vu đi ra cổng trường, anh mới không nhanh không
chậm đi theo phía sau.
Cô
đi rất chậm, bóng dáng nhỏ bé được bao bọc trong chiếc ô. Bước chân của cô
thỉnh thoảng sẽ dừng lại, chiếc ô nhẹ nhàng run rẩy.
Giống
như sợ hãi một cái gì đó, lá gan thực sự rất nhỏ.
Vài
lần, Giang Sóc muốn tiến lên, muốn nắm lấy tay cô và bảo vệ cô, muốn nói cô
không cần phải sợ hãi.
Nhưng
anh không có làm như vậy, bởi vì nếu so sánh với bóng đêm tối tăm, có lẽ cô
càng sợ anh nhiều hơn.
Đã
hứa sau này sẽ cùng cô trở về nhà, lời nói đã nói ra không thể không giữ lời
được.
Cô
nói muốn anh cách xa cô ra một chút.
Được,
anh không có tới gần cô.
Chỉ
là đi theo phía sau, ở một khoảng cách xa mà thôi.
Cuối
cùng, An Vu đã trở lại khách sạn.
Cô
gấp chiếc ô lại rồi đ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.