Giang
Sóc tùy ý và tùy hứng, tuy nhiên sau cả ngày cũng phát hiện ra sự bất thường
của cô, anh rất chắc chắn, An Vu đang trốn tránh anh.
Anh
hít một hơi thật sâu và hỏi cô: "Tôi không có đồng ý với cô ta, tôi không
biết cô ta là ai."
Giang
Sóc giải thích với An Vu.
Cô
gái đó chuẩn bị một bài tỏ tình rất dài nhưng Giang Sóc không nghe lọt nổi một
câu, bởi vì trái tim của anh sớm đã đặt ở chỗ của An Vu rồi.
Cuối
cùng, anh ngắt lời cô ta, nói rằng mình không biết cô ta là ai.
"Tớ
biết." Cô gái đó thực sự rất can đảm, cô ta tranh thủ cơ hội nói:
"Không biết cũng không quan trọng, chúng ta có thể bắt đầu từ bạn bè, thời
gian về sau..."
Giang
Sóc lạnh lùng ngắt lời cô ta: "Nhưng tôi tin vào tình yêu từ cái nhìn đầu
tiên."
Những
lời nói đến bên miệng thì dừng lại, cô gái đó nhận ra điều gì đó, sửng sốt một
chút rồi đôi mắt dần dần đỏ lên.
Giang
Sóc nói xin lỗi với cô ta, sau đó nhanh chóng chạy xuống cầu thang và đuổi
theo.
"Những
bức thư đó tôi đã trả lại, cũng không đọc một bức thư nào." Giang Sóc nhìn
cô, kiên nhẫn giải thích: "Tên của các cô gái đó tôi cũng không biết,
tôi..."
"Giang
Sóc." An Vu ngắt lời anh.
Cô
hít một hơi thật sâu, lấy hết can đảm để nói chuyện với anh: "Gần đây,
chúng ta cũng đừng thân thiết quá."
Ở
phía xa xa có người đang vội vàng chạy về phía hành lang, đèn kích hoạt bằng
giọng nói bật sáng rồi mờ đi khi người kia bước đi.
Hai
người đứng ở một góc khuất, bụi cây đã che khuất ánh sáng và chỉ còn lại bóng
tối.
Giang
Sóc không nói gì, đôi môi mím thành một đường thẳng, ánh sáng quá mờ tối cho
nên cô không thấy rõ sắc mặt của anh.
An
Vu do dự nhích mũi chân.
Giọng
điệu bình tĩnh của Giang Sóc vang lên: "Cho nên, cậu thật sự đang trốn
tránh tôi?”
An
Vu không nói gì.
Anh
tiếp tục hỏi: "Vì sao?”
Giọng
nói của chàng trai dường như không có một cảm xúc nào, anh đứng trước mặt của
An Vu, bóng dáng cao lớn hoàn toàn che khuất bóng dáng gầy gò của cô.
Cơ
thể nhỏ bé run rẩy, cô từ từ mở miệng nói: "Tôi chỉ muốn học tập chăm
chỉ."
An
Vu lấy tay xoa làn váy đồng phục của mình rồi nói: "Tôi thấy có chút phiền
phức."
Cô
không nói ra tất cả, nơm nớp lo sợ cúi đầu xuống.
Nhưng
những lời không nói ra đó đã thể hiện ý nghĩa của nó.
Ánh
mắt Giang Sóc lạnh nhạt, một lúc lâu sau bả vai của anh buông xuống, mở giọng
khàn khàn chế giễu: "Sợ có liên quan với tôi như vậy sao?”
Anh
nghĩ cô có thể cảm nhận được điều đó.
Làm
nhiều chuyện như vậy, ai cũng có thể nhìn ra được cô đặc biệt với anh như thế
nào.
Giang
Sóc không ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.