Thân thích Tống Khang Thắng ở lại Tống
gia tám ngày sau đó mới quay trở về nhà, An Vu cũng đã làm xong thủ tục thanh
toán, cô gửi tin nhắn cho Giang Sóc.
Giang Sóc trả lời thật sự rất nhanh,
anh chỉ nhắn một câu đơn giản “Ừm.”
An Vu kéo theo hành lý về nhà, sau khi
cửa nhà đóng lại cô vẫn chưa thấy hình bóng của Thư Thu Vân đâu cả.
Cô kéo hành lý về phòng, ga trải giường
đã được Thư Thu Vân thay rồi, những đồ đạc ở đây cũng đã được bài trí lại một
cách sạch sẽ giống như chưa từng có ai ở
vậy.
Sau khi sửa soạn lại hành lý An Vu lấy
bức thư đặt vào ngăn bàn của mình.
Đúng lúc cô mở ngăn kéo ra thì ánh mắt
đột nhiên đông cứng lại.
Đập vào mắt cô đó là một vài trang giấy
phác thảo nhăn nhúm.
Đó là những trang truyện tranh đầu tiên
mà cô vẽ, nó đã có từ rất lâu.
Nhân vật trong bức tranh được vẽ bằng
chì đã được tô lên bởi những chiếc bút màu rực rỡ, bên cạnh còn các nét bút vẽ
nguệch ngoạc.
Đó là những bức tranh mà cô đã vẽ từ
rất lâu, chúng đều đã bị tiêu hủy.
Tống Khang Thắng đưa cháu của của bà cô
đến, không cần nghĩ cũng biết đó là do nó làm.
An Vu không có cách nào để mang hết tất
cả đồ vật đi được, vali của cô không đựng được nhiều đồ cho lắm trừ mấy đồ dùng
cá nhân như quần áo thì cô chỉ mang theo tài liệu để học bài mà thôi.
Lúc gần đi cô còn cố tình nhét đống vở
đó vào trong tận cùng của ngăn kéo, nhưng cuối cùng vẫn là do An Vu sơ xuất
rồi, ngăn kéo bị lục tung lên, số đồ dùng học tập trong đó cũng đã không cánh
mà bay.
An Vu im lặng tìm tập giấy phác thảo
của mình, cô lật đi lật lại mấy lần vẫn không thấy chúng đâu.
Cô quay người đi xuống lầu hỏi xem Thư
Thu Vân có thấy chúng đâu không.
Cửa lầu một đang khép hờ, An Vu nhẹ nhàng
đẩy cửa ra thấy đèn trong phòng Thư Thu Vân đang sáng.
Sau đó cô lại nghe thấy âm thanh ho dữ
dội.
An Vu chạy vào phòng đúng lúc thấy Thư
Thu Vân đang lấy tay ôm ngực của mình mà ho dữ dội.
“Mẹ!”
Cô có chút hơi hoảng hốt rồi nhanh
chóng ngồi xuống mép giường giúp bà thuận khí.
Thư Thu Vân vừa ho khan vừa nói chuyện
một cách đứt quãng: “Vu Vu...khụ khụ...con tránh xa mẹ ra...khụ..một chút...,
mẹ đang bị cảm đó...khụ khụ khụ.”
An Vu đưa bàn tay của mình lên trán của
Thư Thu Vân.
Nóng đến như vậy.
“Mẹ, mẹ bị sốt rồi.” An Vu nhanh chóng
hỏi bà: “Mẹ đã uống thuốc chưa?”
Thư Thu Vân nôn khan, sắc mặt tái nhợt:
“Mẹ uống một viên thuốc hạ sốt rồi, không sao đâu chỉ cần ngủ một giấc là khỏe
ngay ấy mà.”
Dứt lời Thư Thu Vân quay sang hỏi An
Vu: “Vu Vu có đói bụng không, trong nồi vẫn còn một chút cháo nóng đó, con ăn
một chút đi, khụ khụ..”
An Vu xoay người đi vào phòng bếp, cô
lấy một ly nước ấm sau đó mang cho Thư Thu Vân uống một chút.
Trong phòng chỉ có mỗi một mình mẹ thôi
cho nên sau khi đưa ly nước cho bà An Vu lập tức nhẹ nhàng hỏi.
“Mẹ, chú Tống đâu?”
Mặt Chu Noãn Xu cứng nhắc sau đó bà
nhàn nhạt nói: “Ông ấy có việc rồi.”
An Vu nhìn chằm chằm vào đôi mắt của
Thư Thu Vân.
Đó là một đôi mắt nhạt nhẽo vô cảm,
dường cô chẳng có thể chờ đợi một chút hơi ấm nào từ đôi mắt đó.
Ngực An Vu đau đớn, cô nhận ra một điều
có vẻ như mẹ đã thay đổi từ lúc nào mà cô chẳng hay biết.
Trong trí nhớ của An Vu, Thư Thu Vân
vốn dĩ không phải là một người chăm chỉ, thậm chí có lúc mẹ bị bà trách mắng vì
lười biếng.
Lúc Thư Thu Vân sinh ra cô, An Tài
Triết lớn hơn bà vài tuổi cho nên bố thực sự rất chiều chuộng bà. Cô biết khóc
biết cười, có lúc sẽ tức giận, một cô bé hoạt bát lanh lợi cứ như vậy mà lớn
lên.
Tất cả mọi chuyện thay đổi bắt nguồn từ
chuyện năm đó An Tài Triết qua đời, từ đó về sau dường như Thư Thu Vân đã thay
đổi hoàn toàn.
Bà chưa từng cười một cách thật lòng.
Trải qua những thăng trầm đó thì Thư
Thu Vân cũng dần trở lên yên tĩnh và thích ứng với mọi hoàn cảnh.
Cặp mắt sáng rực như ánh nến kia dường
như đã bị dập tắt giống như hàng trăm khúc gỗ
mục, như những chiếc giếng đã cạn khô trong một ngôi nhà lâu ngày không
có ai đến thăm cả, nó bị đám rêu xanh bao phủ khắp nơi mà không thèm chống cự.
Ngực An Vu lại cảm thấy đau đớn, cô cúi
người ôm lấy mẹ.
Cái ôm này của cô cũng khiến cho Thư
Thu Vân cứng đờ, trái tim bà bất giác cảm thấy có chút ấm áp, bà khịt khịt mũi,
hốc mắt rưng rưng.
Sau khi đắp chăn cho mẹ xong An Vu mới
chạy ra ngoài mua thuốc.
Trời mưa nhỏ liên tục cũng khiến cho
thời tiết lạnh hơn, những gánh hàng rong ở đầu ngõ phố cũng đã dọn hàng về hết
trả lại cho nơi đây một sự im lặng.
An Vu cầm lấy chiếc ô nhỏ, cô để cho
cán ô dựa vào vai của mình rồi bước ra khỏi cửa.
Do đi gấp cho nên không kịp thay dép lê
ra mà An Vu dẫm phải một vũng nước khiến cho đôi tất của cô dần bị ướt nhẹp.
Cô nhanh chóng chạy về hướng hiệu thuốc
sợ nếu như đến đó quá muộn thì họ sẽ đóng cửa ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.