Sau khi đại hội thể thao kết thúc là kỳ
nghỉ dài hạn hai ngày, An Vu tính toán trước tiên sẽ về nhà vì vậy cô nhỏ giọng
hỏi anh có muốn về sớm hay không.
Giang Sóc đang tựa lưng vào ghế ngồi
chơi game, nghe vậy liền tắt điện thoại di động.
Im lặng một lát, Giang Sóc cong môi
nói: “Sớm như vậy sao?”
“Hôm nay tôi không ở lại tự học.” An Vu
gật đầu, nhướng mắt hỏi anh: “Cậu muốn ở lại tự học sao?”
Tự học? Anh có bệnh mới ở lại tự học.
Rốt cuộc cô có biết anh vì cái gì mới ở
lại không?
“Không ở.” Giang Sóc cất điện thoại vào
túi, đứng dậy nhìn cô rồi thản nhiên nói: “Ý tôi là, còn sớm như vậy, nếu không
chúng ta cùng đi ăn cơm trước đi?”
An Vu do dự một lúc rồi đồng ý.
Thư Thu Vân vẫn chưa về, cho dù cô có
về sớm cô cũng phải ra ngoài mua bữa tối. Nhưng cô không định đi đến nhà ăn,
trong nhà ăn của trường sẽ có rất nhiều người, ở cùng Giang Sóc sẽ rất phô
trương, cô không muốn thu hút quá nhiều sự chú ý.
Giang Sóc cong môi cười nói: “Yên tâm
đi, ai mẹ nó muốn đi nhà ăn chứ? Tôi chưa bao giờ ăn ở nhà ăn.”
Không nhìn thấy chú Chung ở cổng
trường, Giang Sóc tìm kiếm rồi một tay dẫn đường: “Chú Chung có việc đã xin
nghỉ dài hạn rồi, chúng ta đi ăn ở gần trường nhé.”
An Vu cũng không hỏi nhiều, nói cứ tùy
tiện là được.
Nhưng sự tùy tiện của An Vu và sự tùy
tiện của Giang Sóc dường như không cùng một khái niệm, chẳng hạn như lần trước
đi ăn bít tết, An Vu còn tưởng rằng đó là một quán ăn bình thường nhưng không
ngờ anh lại đến một nhà hàng phương Tây cao cấp nhất.
“Giang Sóc.” An Vu gọi anh.
Giang Sóc ừ một tiếng, xoay người nhìn
sang.
An Vu cao 1m65, không cao cũng không
thấp nhưng khi đứng trước Giang Sóc trông cô lại cực kỳ nhỏ nhắn.
Cô phải ngẩng đầu nhìn anh, An Vu đối
với góc độ này có chút không thoải mái, dù sao trước kia anh cũng từng ngồi xe
lăn.
Hôm nay Giang Sóc mặc một bộ đồng phục
học sinh, áo sơ mi trắng và quần tây đen, một chiếc cà vạt đen treo dưới đường
viền cổ áo. Vóc dáng anh cao lớn, lúc nói chuyện với cô thì hơi nghiêng người,
An Vu cảm thấy áp bách từ cái bóng ngày càng gần của anh.
Cô ngẩng đầu nhìn đường nét trên gò má
anh, ánh nắng phủ xuống, mái tóc đen bồng bềnh phủ một lớp ánh màu nâu sẫm.
Giang Sóc nhìn cô và nhướng mày.
Tim An Vu đập thình thịch, tránh đi tầm
mắt của anh rồi nhẹ giọng thảo luận với anh: “Tùy tiện tìm một quán ăn nào đó
được không? Cái đơn giản nhất.”
Ở nhà hàng sang trọng cô ăn không nổi.
Giang Sóc hiểu rõ, anh cong môi nói:
“Được rồi, đều nghe cậu.”
Cuối cùng anh cũng tìm ra một quán ăn
trang trí không tệ trong khu ẩm thực gần trường.
Quán ăn này trông cũng đông đúc vì vậy
có vẻ như anh đã không tìm sai.
Người phục vụ lấy số cho Giang Sóc,
thấy hai người lớn lên xin đẹp, cô ấy không nhịn được khen vài câu.
“Các vị đến thật đúng lúc, hôm nay còn
sớm nên vẫn còn chỗ ngồi, nếu đến trễ một tiếng nữa sẽ phải xếp hàng rất lâu.”
Giang Sóc cúi đầu không trả lời.
Anh không bao giờ xếp hàng khi đi ăn,
bởi vì những nơi anh đến đều xa hoa và đắt đỏ, chỉ riêng giá cả đã đủ khiến hầu
hết những người bình thường cảm thấy khó chịu, thỉnh thoảng đôi khi anh sẽ đến
các quán ăn cơm, chẳng hạn như tiểu khu Cổ Lộng. Nhưng bọn họ đều là một đám
người, đến nơi mới ăn, thời gian chời đợi cũng không nhiều như vậy, bọn họ đặt
trước một phòng riêng cũng không có gì lạ.
Đang nói chuyện, phía sau có một vài
học sinh đi tới, khi thấy Giang S� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.