Sau trận náo động vừa rồi, tâm trí của An Vu rối bời, đặc biệt là khi cô ngẩng mặt lên, có một hàng nam sinh đang xem kịch đứng ở một bên của tấm lưới cách ly.

Bọn họ ngừng chơi bóng rổ, người dựa người đứng, giơ tay kéo tấm lưới cách ly, mỉm cười và buôn chuyện.

Sau khi đưa kẹo bạc hà cho anh, An Vu liền xoay người bỏ chạy.

Giang Sóc xoay người, nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô gái.

Sau vài tiếng huýt sáo, Tiền Đạc Hâm không thể chịu đựng được nữa, vừa cười vừa mắng ra tiếng: “Người cũng đã đi xa rồi, cậu mau tỉnh lại cho tôi đi A Sóc!”

“A Sóc, chú ý hình tượng, đừng cười đến khóe miệng co quắp như vậy chứ.”

“Ha ha ha, đây là lần đầu tiên tôi thấy bộ dạng vô tri như vậy của A Sóc đó.”

Bóng dáng của An Vu đã biến mất, Giang Sóc lười biếng xoay người đi về phía sân, đi được nửa đường thì đá quả bóng rổ trên mặt đất, vòng cung màu cam lao về phía đám đông đang xem kịch với mục tiêu rõ ràng.

“Ôi chết tiệt!” Đám con trai chạy tán loạn chửi rủa.

Tiền Đạc Hâm không để anh đi, ôm eo anh nói: “Thấy không có người đè tình địch xuống mặt đất là có ý gì vậy, tôi muốn học hỏi một chút.”

“A Sóc cậu mà mở miệng, những người khác uống sữa, còn cậu chắc đã uống thạch tín* để lớn lên.”

(*): Thạch tín hay còn gọi là Asen là một bán kim loại tự nhiên có nguyên tố hóa học As và có số nguyên tử là 33. Đây là chất dễ tan trong nước, không có màu và mùi, có thể làm thay đổi quỳ tím, Thạch tím khá giòn, có nhiều dạng thù hình và màu sắc khác nhau, có loại có màu trắng như thiếc hoặc màu xám bạc. Nguyên liệu này được nhà nghiên cứu Albertus Magnus người Đức tìm thấy vào năm 1250.

“Được lợi không ít, cũng may tình địch của cậu không phải tôi, nếu không chắc tôi sẽ phải đào một cái hố để chui xuống.”

Giang Sóc lười biếng dựa lưng vào tấm lưới cách ly, trong tay vẫn nắm chặt những viên kẹo bạc hà mà An Vu đã đưa cho anh.

Anh dùng một tay mở nắp và đổ ra hai viên, vị bạc hà chua chua thanh mát, mang theo hương vị của quả cam.

Tiền Đạc Hâm xòe tay ra muốn xin anh một viên: “Có gì ngon thì cũng phải cho anh em một chút chứ?”

Giang Sóc rũ mi mắt, xoay đầu nhìn đi chỗ khác, vội vàng nhét mấy viên kẹo bạc hà vào trong túi quần, mím môi nói: “Cút qua một bên đi.”

Mặt An Vu nóng như lửa đốt, chuyện xảy ra trong mười phút vừa qua làm cô có chút khó tiêu hóa.

Trước đây cô không nghĩ rằng Tống Kỳ Thành sẽ thích mình, nhưng những gì cậu ta vừa nói dường như không giống cậu ta trước đây, đặc biệt là sau khi được trao huy chương vàng, An Vu cảm thấy có gì đó không ổn.

Cô muốn giữ lại một chút thể diện cho cậu ta nên trước khi mọi chuyện bại lộ liền cáo từ rời đi, nhưng ai có ngờ anh cứ như vậy vạch trần ra chứ.

Cô thực sự rất xấu hổ và cảm thấy thẹn thùng, An Vu thở dài, quên đi, sau này cô cũng không cần nói chuyện với Tống Kỳ Thành nữa.

Mặc dù Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu không đi theo nhưng họ đã quan sát được toàn bộ sự việc từ phía xa.

Sau khi An Vu quay lại, ánh mắt của hai người họ đều lén lút, An Vu ấp úng kể lại mọi chuyện dưới sự chất vấn của hai người họ.

Chu Noãn Xu vỗ tay: “Tớ phục luôn, Giang Sóc cũng thật chó quá đi.”

Trình Du Ninh chống khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, tựa lên người An Vu và nói: “Đúng vậy, cậu ta vạch trần làm cái gì, làm như vậy thì sau này An Vu cũng không thể nói chuyện với Tống Kỳ Thành.”

Thật là xấu hổ.

Chu Noãn Xu lắc đầu: “Du Ninh, cậu còn nhớ ban ngày đã thấy cái gì không?”

Cô ấy không nói nên lời, cho rằng Trình Du Ninh đã giác ngộ, vào ban ngày cô ấy đã có thể tổng hợp những cảm xúc khác nhau của Giang Sóc đối với An Vu, và bây giờ đã có thể chắc chắn.

Có một chút thông minh nhưng không nhiều lắm.

Trình Du Ninh sửng sốt một lúc sau đó há to miệng: “Ồ, tớ hiểu rồi, Giang Sóc chính là cố ý.”

Chu Noãn Xu: “Tại sao Giang Sóc không có EQ, hai người các cậu mới là người không có EQ đó. Cậu ta chính là một boy tâm cơ đẳng cấp.”

An Vu nghe bọn họ nói mà trong lòng nóng lên, lỗ tai đỏ bừng, cô cắn môi nói: “Các cậu đừng nói bậy.”

“Bọn tớ không có nói bậy.” Chu Noãn Xu thò đầu qua, thấp giọng hỏi cô: “An Vu, cậu không phát hiện Giang Sóc đối xử với cậu không giống những người khác sao.”

Lông mi của An Vu rung lên.

Lời nói của Chu Noãn Xu giống như một cơn gió thổi nhẹ nhưng lại khiến trái tim yên bình của cô gợn sóng.

Họ không có gì để làm trong cuộc hợp thể thao vào buổi chiều, mặt trời trên sân như thiêu đốt, Trình Du Ninh và Chu Noãn Xu trở về ký túc xá và nằm xuống, An Vu ở lại lớp học và chợp mắt một lát.

Sau đó cô bị đánh thức bởi một tiếng động lớn.

Cô ngủ được nửa giờ, mí mắt nặng trĩu, đầu óc có chút choáng váng.

Sau đó cô nghe thấy giọng điệu của một cô gái đang lén lút ở cửa sau.

“Bạn học, cậu đi ra đây một chút có được không?”

Cô gái vẫy tay với cô.

An Vu sửng sốt một chút rồi bước ra ngoài.

Cô gái nhìn An Vu, hai tay giấu ở sau lưng, giậm chân lên rồi hỏi: “Bạn học, cậu là bạn cùng bàn của Giang Sóc đúng không?”

“Đúng vậy.” An Vu gật đầu.

Cô gái đứng chéo chân và nhìn xung quanh, sau đó mỉm cười nói: “Cậu có thể giúp tớ một chuyện được không?”

Cô ấy đưa chiếc phong bì được giấu ở sau lưng và nói: “Cậu có thể đặt bức thư này vào ngăn bàn của cậu ấy giúp tớ được không?”

An Vu hiểu, đây là tới thông báo.

“Cảm ơn cậu.” Cô gái mỉm cười, lại cẩn thận nhìn An Vu, do dự không nói, cuối cùng nhịn không được hỏi: “À, cậu là An Vu đúng không?”

An Vu ngước mắt lên.

Cô gái nói: “Tớ đã nhìn thấy ảnh của cậu trên diễn đàn, tớ muốn hỏi một chút, cậu và Giang Sóc có phải là bạn trai bạn gái không?”

Cái bài đăng về An Vu và Giang Sóc luôn được cập nhật, những tin đồn thất thiệt và bài viết CP liên tiếp xuất hiện, mối quan hệ giữa hai người cũng khó mà phân biệt được.

An Vu sửng sốt một lúc, sau đó lắc đầu n�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play