“Mẹ nhớ rõ ràng là để ở đây mà?”
Phương Quỳnh bị mất kéo, Lục Thanh Hoài cảm thấy rất bất đắc dĩ, đành phải ở trong nhà bếp tìm kiếm giúp bà ấy. Tìm được khoảng mấy phút bỗng nhiên bà ấy kêu lên một tiếng, thì ra cây kéo bị đống rau che mất.
Lục Thanh Hoài khẽ xoa gáy, lại đi ra bên ngoài, lúc này ngoài phòng khách của cửa hàng chỉ còn lại một mình Giang Sóc.
Lục Thanh Hoài lấy một lon nước ngọt từ trong tủ ném cho anh, tự mình cầm một lon Harbin Beer.
Anh nhìn ra bên ngoài, hỏi Giang Sóc: “An Vu đâu rồi.”
Giang Sóc tâm trạng buồn chán lật lật chai nước, không có mở ra: “Đi rồi.”
Lục Thanh Hoài không nói gì, kéo chiếc ghế lại ngồi xuống, bật nắp lon bia trong tay, anh ấy uống một hớp rồi nói: “Hôm nay cậu có vẻ không được bình thường, làm sao, vừa ý?”
Giang Sóc không trả lời, nhưng Lục Thanh Hoài cũng không cần anh đáp, dù sao anh ta cũng lớn hơn anh mấy tuổi, cơm ăn cũng hơn anh nhiều.
Hành động hôm nay của Giang Sóc hoàn toàn không giống anh lúc bình thường.
“Cậu đừng có làm bậy, An Vu khác với mấy nữ sinh kia, người ta là một học sinh ngoan.” Lục Thanh Hoài uống một ngụm bia, đặt tay lên trên đùi nói tiếp: “Cậu không nhìn thấy sự cố gắng của em ấy đâu, dù là kỳ nghỉ vẫn ở nhà học tập, nghe mẹ tôi nói phòng của em ấy lúc nào cũng bật đến 11 giờ đêm, không giống như các cậu lêu lổng suốt đêm ở bên ngoài.”
Giang Sóc tự biết mình và cô không giống nhau.
Đám người xung quanh anh đều vô cùng nghịch ngợm, không có mấy người để tâm đến chuyện học hành.
Lấy lớp bọn họ làm ví dụ, hàng giữa chính là ranh giới, nhóm học sinh ở phía trên cùng với nhóm học sinh ở phía dưới không phải là người ở cùng một thế giới. Mà cô thuộc về nhóm học sinh giỏi chăm chỉ, ngoan ngoãn kia.
Trong số những nữ sinh tỏ tình với anh, cũng không thiếu những cô gái hướng nội, nhút nhát, nhưng từ trước đến giờ anh chưa từng khác thường đến như vậy.
Anh cũng không nói được nguyên nhân chỉ biết là bản thân đã động lòng.
“Biết.” Giang Sóc cầm lấy lon nước ngọt ở trên bàn, bụp một tiếng mở ra. Anh cầm lon nước ngọt uống một ngụm, yết hầu theo đó mà chuyển động theo.
“Nhưng mà thích chính là thích.”
Lục Thanh Hoài: “…”
Giang Sóc uống liên tục mấy hớp nước ngọt, vô tình liếc phải gương mặt của Lục Thanh Hoài.
Lục Thanh Hoài bị anh nhìn đến khó hiểu.
“Làm sao?”
Vẻ mặt Giang Sóc ng ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.