“…”

An Vu có hơi tức giận.      

Rốt cuộc cậu ta đang nói gì vậy hả?        

Loại đề tài như thích ai này thật là xấu hổ, Trần Hoan cũng thích nói về nó, cô ấy sẽ đứng trong đám người mà vỗ lên tay An Vu một cái: “Cậu nhìn xem, người kia nhìn trộm cậu chín lần rồi, nhất định là thích cậu.”     

An Vu vỗ vỗ cánh tay cô ấy nói: “Hoan Hoan đừng nói nữa, cậu nhỏ tiếng một chút.”       

Thật ra Trần Hoan đã nói rất nhỏ rồi nhưng An Vu vẫn cảm thấy rất ngại. Trần Hoan cười ha hả ôm lấy cánh tay của cô: “Được rồi không nói nữa, Vu Vu da mặt cậu cũng thật mỏng.”           

Có những đề tài con gái âm thầm nói với nhau còn tạm chấp nhận được, nhưng một người con trai bỗng nhiên nhìn bạn rồi hỏi người bạn thích là ai.       

Chuyện này, cô thật sự cảm thấy rất xấu hổ!   

An Vu không muốn để ý đến anh, cô xụ mặt phản bác: “Nói hươu nói vượn.”           

Giang Sóc vẫn luôn nhìn cô, nhìn vẻ mặt của cô, nhìn mỗi một biểu cảm của cô. Lỗ tai ửng đỏ, ánh mắt tránh né, khẽ cắn môi. Những biểu cảm nhỏ khác thường này đều giống như đang nói: Bị cậu nói trúng rồi, sao phải vạch trần tôi?            

A, đoán đúng rồi phải không?

Thích đến như vậy sao?  

Giang Sóc cảm thấy có chút bực bội, không nhìn cô nữa, kéo ghế đứng dậy đi ra ngoài.       

An Vu cảm thấy người này cứ quái quái thế nào ấy.   

Một lúc sau anh dựa tường đi tới, bởi vì chân bị thương nên bước đi rất chậm.          

Vừa ngồi xuống chiếc quạt cũng đúng lúc thổi đến, trong không khí đều là hơi nước, An Vu nghiêng đầu, nhìn thấy mặt anh còn đang chảy nước, ngọn tóc cũng ướt sũng.        

Anh ngồi nghiêng không nhìn cô, cầm lấy cuốn sách bắt đầu đọc.   

An Vu khẽ mím môi dưới, lấy ra một bịch khăn giấy nhỏ từ trong cặp, do dự một hồi vẫn đưa cho anh.        

“Cậu có muốn lau một chút không?”    

Giọng nói của cô nhẹ nhàng yếu ớt, hiển nhiên là đang lấy lòng.       

Giang Sóc miễn cưỡng nhấc mí mắt lên, nhận lấy bịch khăn giấy kia.  

Bao bì bên ngoài là màu hồng, còn in hình một con mèo nhỏ.   

Giang Sóc rút một tờ khăn giấy ra, lau đi vết nước còn đọng lại trên cổ, khăn giấy có mùi thơm thoang thoảng, là đồ con gái thích dùng.          

An Vu vẫn đang nhìn anh, do dự một lúc cô nói: “Còn cần không?”   

Ánh mắt của cô rơi vào tay Giang Sóc, Giang Sóc cười một tiếng nói: “Cái gì?”         

“Khăn giấy.”

“Không phải cho tôi rồi sao?”

An Vu nhìn anh: “Tôi cũng không nói là cho cậu.”    

“Thật là keo kiệt.” Giang Sóc nhét bịch khăn giấy vào trong túi, rất vô lại nói: “Của tôi.”          

“…”

An Vu có chút tức giận, sao cậu ta có thể không biết xấu hổ mà ra vẻ cây ngay không sợ chết đứng như vậy?       

Biết thế không nên cho cậu ta.       

Giang Sóc nhìn cô tức giận giống như một con cá nóc, trong lòng vô cùng sung sướng.   

“Ây, không vui sao?”

An Vu không để ý đến anh.

“Chân tôi đau là do ai gây ra? Ngay cả một bịch khăn giấy cũng không thể cho tôi?”       

An Vu dừng bút: “Còn đau không?”

“Đau.”

Cô không nói chuyện.

Giang Sóc cười nói: “Làm tôi bị thương, không bắt cậu đền tiền thuốc men, xem như cậu nợ tôi một chuyện.”      

An Vu chỉ có thể gật đầu: “Được.”

… 

Tuy rằng Giang Sóc để Lục Thanh Hoài dạy thêm cho mình nhưng anh ấy cũng không có dạy cái gì. Lục Thanh Hoài nhìn ra được tên nhóc này có còn có dụng ý khác, có điều khó có khi thấy cậu ta không ra ngoài chơi bời lêu lổng mà yên ổn ngồi đó đọc sách.         

Anh ấy thấy An Vu cũng không bị ảnh hưởng gì, trái lại hai người ở cùng một chỗ lại mang đến cảm giác thật là hài hòa.          

Lục T

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play