Thật
ra ông Trang có nuôi một con trâu, có điều ông cũng chẳng mấy khi dùng đến nó.
Bởi
vì chỉ có vài mảnh ruộng lúa với mảng lớn diện tích đất gieo trồng thì mới cần
dùng đến trâu để cày ruộng.
Phần
lớn thời gian, ông sẽ đích thân đi cày.
Cũng
như mấy loại hoa quả của ông, bởi vì chủng loại nhiều với tương đối tản mác, cơ
bản đều là loại chỉ cần hái thủ công.
Mà
từ sau khi ký hợp đồng với Chu Bạch Thuật, chỗ ông trồng đa phần là vài loại
dược liệu và ruộng thí nghiệm.
Bên
này cũng không cần dùng đến trâu.
Còn
có rất nhiều cây ăn quả đều tương đối thích hợp trồng ở trên núi, cơ bản chỉ
cần đào một cái hố rồi gieo cây giống xuống là được.
Loại
hố này cũng không cần đem trâu ra cày đất.
Cho
nên nơi cần dùng đến trâu cũng rất ít.
Nhưng
mà, đây là trâu mà bên “thông gia” tặng...
"Cái
này, nhiều trâu như vậy à..." Ông Trang há hốc miệng, rất muốn biểu hiện
ra dáng vẻ vui mừng.
Nhưng
trong đầu ông chỉ toàn là “nhiều trâu như vậy phải ăn bao nhiêu cỏ mới đủ”,
“chăn xong hết cái đám này thì tôi hết mất thời gian làm ruộng rồi”, “tôi đây
làm ruộng chứ không phải chăn trâu”, “nhiều trâu thế này thì tôi nhốt kiểu gì”.
Nhưng
nếu ông nói không thích món quà này hoặc giờ bảo bọn họ mang về, vậy thì rất
không phải phép.
Cuối
cùng ông Trang chỉ có thể miễn cưỡng cười: "Mọi người thật sự quá khách
sáo, ha ha...”
Trang
Ngạn Du tương đối hiểu ông Trang, cậu cũng nhìn ra sự miễn cưỡng của ông, bèn
yên lặng kéo nhẹ tay áo Ôn Trầm Tập.
Ôn
Trầm Tập hít một hơi thật sâu, cố gắng giữ bình tĩnh hỏi: "Đã trả tiền cho
tài xế xe tải chưa?”
Ôn
Kính Trung không hiểu sao có chút chột dạ: "Đã trả rồi.”
Ôn
Trầm Tập gật đầu.
Bởi
vì đã thanh toán, cho nên sau khi mấy chiếc xe tải nhỏ đưa trâu đến thì đã xếp
đội đi rồi.
Đường
nông thôn không lớn, bọn họ chỉ có thể về lại đường cũ, vì tránh cho kẹt xe,
cũng không thể tranh đường xe chạy của đối phương, nên chỉ có thể đưa toàn bộ
số trâu chạy tới trước cửa nhà ông Trang.
Không
thì trâu sẽ phá hỏng đường đi mất.
Ôn
Kính Trung tự mình tìm người lựa trâu, lúc tìm người còn nói rằng cần phải chọn
loại khỏe mạnh cày ruộng được.
Nếu
trâu mà teo tóp gầy gò thì ông cũng không thể không biết xấu hổ đưa đi tặng.
Bởi
vậy mà đám trâu này, con nào con nấy nhìn qua đều vô cùng chắc khỏe.
Mà
bởi vì khỏe mạnh, ước chừng hai mươi con trâu này hoàn toàn lấp đầy toàn bộ
khối đất giữa hai nhà ông Trang và chú Liễu.
Trâu
lấp xe, xe che trâu.
Đất
trống vốn không lớn, người một nhà Ôn Trầm Tập đi 3 chiếc xe vốn đã không đủ
chỗ đậu rồi, còn đưa một chiếc đậu nhờ bên nhà chú Liễu.
Hiện
tại tốt rồi, lại bị hai mươi con trâu này lấp kín.
Thím
Liễu vốn tính quay về nhà mình lấy mấy món ăn khác, vừa ra khỏi cửa đã thấy một
tường trâu nhồi nhét đến chật ních, giờ đường cũng không có mà đi.
Chưa
bao giờ nghĩ tới có một ngày, lại cảm thấy đám trâu chắc khỏe này thật sự...
khỏe quá trời rồi.
Không
khí rơi vào khoảng lặng quỷ dị.
Chỉ
có đám trâu nọ, thỉnh thoảng phát ra một tiếng “ọ ọ”.
Mặt
Ôn Trầm Tập cũng có chút đen.
Ôn
Kính Trung có vẻ cũng không tính tới tình huống này, nhất thời hơi lúng túng.
Chú
Liễu có ý giảm bớt chút xấu hổ, nói: "À thì, cứ đi vào uống miếng trà đã,
ông Trang đã nấu nước xong hết rồi.”
Mọi
người lúc này mới xem như không có việc gì mà vào nhà.
Nhà
ông Trang không lớn, nhưng sân rất to.
Thời
tiết hôm nay cũng không tệ, vậy nên trà được pha ngay tại bàn đá trong sân.
Lá
trà là do ông Trang tự tay trồng, Chu Bạch Thuật đã thèm muốn trà của ông Trang
rất lâu.
Nhưng
ông Trang cũng không làm nhiều, thỉnh thoảng tặng ông Chu thì chỉ đưa mỗi một
hộp nhỏ, ông xem như báu vật nên không nỡ uống, chỉ có thể tới nơi này uống ké
trà.
Là
“cha nuôi” của Chu Thanh Thành, Chu Bạch Thuật cũng coi như là một thành viên
trong nhà họ Ôn.
Ít
nhất thì người nhà họ Ôn không xem ông là người ngoài.
Lần
này Ôn Trầm Tập sắp sửa kết hôn với Trang Ngạn Du, hai nhà phải ngồi xuống
thương lượng chuyện ngày cưới các loại, việc này đối với bậc cha chú như bọn họ
là một chuyện vô cùng đáng xem trọng.
Vì
muốn tỏ vẻ vừa ý với Trang Ngạn Du, Chu Bạch Thuật tất nhiên cũng cùng theo đến
đây.
Nhà
ông Trang tuy rằng không lớn, nhưng được sửa sang rất sạch sẽ.
Lần
này biết bọn họ sẽ đến, ông Trang còn đặc biệt tổng vệ sinh lại một chút, thoạt
nhìn càng thêm ngăn nắp gọn gàng.
"Hôm
nay hai người có lộc ăn rồi, loại trà này của anh Trang không mua được ở bên
ngoài đâu." Chu Bạch Thuật vừa ngồi xuống đã giới thiệu với Ôn Kính Trung
và Tống Vân Nguyệt.
Ông
Trang cười ha hả: "Nào có nào có, đều là đồ ở nông thôn, cũng không có gì
khác biệt, mọi người cứ ngồi đi.”
Trang
Ngạn Du còn vào trong xách ra hai cái ghế nhỏ, mình và Ôn Trầm Tập ngồi ghế
nhỏ, còn ghế cao hơn chút thì nhường cho Ôn Kính Trung và Tống Vân Nguyệt.
Ôn
Kính Trung tự nhận bản thân là bạn vong niên của Trang Ngạn Du, lúc nhìn ông
Trang tự nhiên cũng nhiều thêm một phần tôn kính.
Chẳng
sợ tuổi ông Trang còn nhỏ hơn so với ông, nhưng giờ ở đây có nhiều đứa nhỏ như
vậy, ông vẫn cần giữ mặt mũi: "Ông thông gia không cần khách sáo như vậy,
về sau tất cả mọi người đều là người một nhà.”
Chú
Liễu cũng nói: "Đúng vậy đúng vậy, đừng khách sáo, uống trà với ăn hoa quả
đi nào.”
Hoa
quả tất nhiên cũng là do ông Trang trồng.
Trang
Ngạn Du nói với Tống Vân Nguyệt: "Hoa quả ba con trồng còn ngọt hơn loại
bán trên thành phố nữa.”
Tống
Vân Nguyệt vừa nghe thì liên tục khen theo: "Giỏi như vậy sao! Ông thông
gia còn tự mình trồng hoa trồng quả, tôi đây nhất định phải nếm thử!”
Đây
là lần thứ hai Tống Vân Nguyệt và Trang Ngạn Du gặp nhau.
Trước
khi tới nơi này, Ôn Trầm Tập đã đưa Trang Ngạn Du về nhà cũ một lần, cùng ăn
cơm với họ.
Lúc
ấy Tống Vân Nguyệt đã vô cùng thích Trang Ngạn Du.
Bề
ngoài ngoan ngoãn của cậu rất có tính lừa gạt, hơn nữa cậu lại trắng trẻo sạch
sẽ, thoạt nhìn giống kiểu người sẽ không hay gây sự.
Từ
sau khi Tống Vân Nguyệt gặp cậu thì thường xuyên khoe với mấy chị em Trang Ngạn
Du tốt thế này thế kia.
Vì
muốn giữ thể diện cho cậu, Tống Vân Nguyệt cầm lấy hoa quả đã cắt sẵn chuẩn bị
ăn.
Lúc
này, chợt có hai con trâu từ bên ngoài dò xét tiến vào.
Bởi
vì sân ngoài thật sự chứa không hết, trâu đứng cũng chen chúc nhau, cậu chen
tôi tôi lại chen cậu.
Sau
đó có hai con thấy trong viện có không hề ít hoa hoa cỏ cỏ.
Hai
con trâu này vừa thấy mấy hoa cỏ mà ông Trang trồng thì rục rịch muốn tiến vào
cắn mấy miếng.
Đôi
mắt to tròn còn nhìn chằm chằm mấy con người một hồi lâu, thấy không có ai phản
ứng thì mới nhàn nhã bước vào.
Mắt
thấy hai con trâu này đi thẳng đến chỗ hoa cỏ ông Trang trồng, Chu Bạch Thuật
nóng nảy: "Mau ngăn nó lại, đó không phải cây cỏ, là nguyên liệu tốt nhất
cho thuốc Đông y đấy!”
Ông
Trang chạy nhanh qua ngăn trâu.
Mấy
người luống cuống tay chân, rốt cục cũng đuổi được trâu ra sân.
Nhất
thời, mỗi người một vẻ mặt.
Ánh
mắt Tống Vân Nguyệt, Ôn Trầm Tập, Chu Thanh Thành hướng thẳng về phía Ôn Kính
Trung, quả thực là ánh nhìn chết chóc.
Ôn
Kính Trung muốn cứu vớt một chút, hỏi: "Thế này đi, không thì tìm ai đó
đuổi đám trâu tới chỗ khác trước?”
Tìm
ai đuổi đây?
Ở
đây cũng chỉ có mỗi ông Trang từng chăn trâu.
Nhưng
ông là chủ nhà, để ông đưa hai mươi con trâu đến chỗ khác xong thì trưa nay có
còn kịp về ăn cơm không đây?
Ông
Trang đang muốn đứng dậy thì thấy chú Liễu đứng ra nói: "Để tôi đi đi, hồi
trẻ tôi cũng từng chăn trâu rồi. Không thả đi xa đâu, trước cứ dẫn tạm xuống
dưới chút đã.”
Ôn
Trầm Tập miễn cưỡng nở nụ cười: "... Làm phiền chú Liễu rồi.”
Chú
Liễu ha hả cười: "Không phiền không phiền, mọi người cứ ngồi chơi trước.”
Chú
Liễu bẻ một cây trúc rồi ra sân đuổi trâu.
Đúng
là chú Liễu không đuổi trâu đi đâu xa, chỉ đuổi tới con đường nhỏ dưới hai nhà.
Đây
là đường nhỏ cho xe ba bánh và xe máy, không có xe con đi qua, con đường
nghiêng ngả có khá nhiều chỗ để trâu đặt chân một lát.
Nhưng
khoảng cách nhìn chỉ như mấy trăm mét này lại phải lặp lại tới hai mươi lần,
chờ đuổi hết toàn bộ trâu ra đó rồi thì cũng mất tới một giờ.
Lượng
công việc thật sự không nhỏ.
Được
t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.