Trang
Ngạn Du cảm thấy hình như anh trai đang trốn tránh cậu.
Mặc
dù trước kia không gặp nhiều nhưng sẽ thường xuyên trò chuyện trên wechat.
Giữa
bọn họ chưa từng thiếu đề tài.
Mà
bây giờ…
Trang
Ngạn Du nhìn lịch sử trò chuyện giữa hai người.
Vẫn
là trò chuyện đều đặn mỗi ngày, vẫn nói chuyện rất nhiều như trước.
Nhưng
Trang Ngạn Du cảm thấy chỗ nào đó có vấn đề.
Không
phải nói đối phương trở nên lạnh nhạt, mà là trong lời nói và hành động, đều
mang theo một chút ý tứ né tránh.
Đôi
khi còn hay chuyển chủ đề.
Ban
đầu Trang Ngạn Du không phát hiện ra, cho đến khi hỏi rất nhiều lần là khi nào
thì anh xong việc, khi nào thì có thể cùng ăn cơm.
Ôn
Trầm Tập sẽ không đáp mà hỏi ngược lại, câu hỏi trước đó cũng không được hồi
đáp.
Nhiều
năm trôi qua, trước mặt Ôn Trầm Tập, Trang Ngạn Du luôn có thể thả lỏng tinh
thần.
Bởi
vậy vào lúc đó, cậu đã không nhận ra điểm này.
Chờ
đến lúc chú ý tới thì đã xảy ra nhất nhiều chuyện tương tự như thế.
Cố
gắng nghĩ một cái cớ nhưng không nghĩ ra.
Anh
trai: [Buổi tối ăn cơm với đối tác. Hình ảnh. JPG]
Trang
Ngạn Du nhìn tin nhắn "anh trai" gửi tới, mím môi không nói lời nào.
Lại
nhìn tin nhắn phía trên, là bản thân hỏi anh: [Anh, khi nào thì anh đến đây?]
Bởi
vì trường học sắp cho nghỉ, nếu như anh không tới thì mình sẽ về quê thăm ba.
Kết
quả là cậu đã hỏi trắng ra như vậy, đối phương lại chuyển đề tài.
Trang
Ngạn Du buồn lòng, một hồi sau mới trả lời: [Ồ.]
-
Con
người luôn có trực giác, nhất là đối với người có tâm tư bất đồng.
Cho
dù câu cửa miệng của Trang Ngạn Du vốn đã là "Ồ", Ôn Trầm Tập vẫn
nhạy bén phát hiện ra sự mất mát của cậu.
Tay
chân còn nhanh nhạy hơn đầu óc, chờ đến lúc anh hồi thần lại thì điện thoại đã
gọi đi.
Kết
quả là bị Trang Ngạn Du ngắt.
Ôn
Trầm Tập ngơ người.
Anh
chợt nhận ra từ trước đến giờ Tiểu Du chưa từng ngắt điện thoại của mình. Trong
chốc lát, một tin nhắn được gửi đến.
[Tiểu
Du: Phải đi học rồi.]
Đối
với thời khóa biểu của cậu, Ôn Trầm Tập nắm rõ như lòng bàn tay, anh nhìn đồng
hôd, vẫn còn 21 phút nữa mới tới thời gian cậu đi học.
Tiểu
Du tức giận rồi.
Ôn
Trầm Tập nhận thức rõ ràng được điều này.
Anh
trầm mặc đánh 3 chữ “rất xin lỗi” rồi gửi đi.
Dù
sao cũng là anh sai, cho dù là nguyên nhân gì thì vẫn phải xin lỗi trước.
Tiểu
Du trả lời rất nhanh, nhưng vẫn giống như tin nhắn trước.
[Tiểu
Du: Ồ.]
Ôn
Trầm Tập nhìn chằm chằm chữ này, ánh mắt nhìn chằm chằm như sắp biến chữ “ồ” nở
ra hoa.
Tâm
trạng càng lúc càng nặng nề.
Học
xong, Trang Ngạn Du định về phòng thuê tự nấu cơm ăn.
Vừa
ra khỏi cổng trường, đã có một cô gái gọi cậu lại: "Anh khóa trên, em có
thể thêm wechat của anh không?"
Không
phải lần đầu Trang Ngạn Du đối mặt với tình huống này, mấy năm ở đại học A, cậu
đã gặp không ít.
Cậu
cho rằng có chênh lệch tuổi tác thì sẽ làm cho bạn học nữ kiêng dè mà lùi bước.
Nhưng
ở đại học thì không còn tồn tại điều đó, vẫn luôn có bạn học nam hoặc nữ muốn
làm quen với cậu.
Trang
Ngạn Du vẫn nói như cũ: "Tôi là sinh viên tôn giáo của khoa triết
học."
Nữ
sinh sững sờ: "Hả?”
Trang
Ngạn Du nghiêm túc nói: "Sau khi tốt nghiệp tôi sẽ làm việc ở chùa.”
Còn
thiếu điều nói rõ là mình đi tu.
Bạn
học nữ: “...” Trang
Ngạn Du: “Không sao.”
Bạn
học nữ đỏ mặt chạy đi, sau khi bỏ chạy cô còn nghe thấy có người đang nói_
“Có
người tỏ tình với Trang Ngạn Du hả?”
“Trang
Ngạn Du học tôn giáo á hả? Ha ha ha, tôi còn nhớ rõ hai năm trước rất nhiều
người tỏ tình với cậu ấy, nam nữ đều có, kết quả hỏi ra thì người ta 15 tuổi
lên đại học, trong 2 năm đã học xong chương trình đại học, trực tiếp lên nghiên
cứu sinh."
"Đúng
vậy, cậu ấy trông cao lớn, tất cả mọi người cho rằng là do mặt mũi cậu ấy trông
non nớt, tuổi hẳn là không kém chúng ta lắm, không nghĩ tới là nhỏ như
vậy."
"Ai,
gặp phải mọt sách rồi, các cô gái sẽ phải đau lòng."
Trang
Ngạn Du không quan tâm những bàn luận về mình, nó ........(Còn tiếp ...)
Cô gái lập tức ngại ngùng: “Xin, xin
lỗi…”
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.