Nắng mùa thu không oi bức như giữa hè, một cơn gió thổi qua khiến con tim của Ôn Trầm Tập cũng lạnh đi vài nhịp.
Mãi
đến khi về đến nhà cũ của ông Trang, Ôn Trầm Tập vẫn còn chưa hoàn hồn lại.
Vậy
mà chú Trang đã biết chuyện của anh và Tiểu Du!
Anh thấy ngạc nhiên, hôm nay lúc anh tới
nhà, chú ấy không còn nhìn anh bằng nụ cười hàm hậu như
ngày xưa.
Chú Trang biết từ khi nào?
Tiểu Du đã come out?
Vậy Tiểu Du có bị đánh không?
Nghĩ tới khả năng này, Ôn Trầm Tập vội vàng quay sang kiểm tra Trang Ngạn Du đang đứng bên cạnh mình.
Dường như Trang Ngạn Du nhận ra anh
đang căng thẳng, cậu kinh ngạc hỏi
anh: "A Tập, anh sao
vậy?"
Trang Ngạn Du nhanh chóng phân tích lý do khiến cho Ôn Trầm Tập cảm thấy căng thẳng, sau đó
an ủi anh: "Anh yên tâm đi, ba chỉ nói ngoài miệng thế thôi. Với lại em sẽ không
ghét bỏ anh đâu."
"Không phải." Ôn Trầm Tập kéo tay cậu, kiểm
tra tỉ mỉ một lần.
Nếu không phải chú Trang còn ở đây, anh rất muốn cởi hết quần áo của Trang Ngạn Du ra để cẩn thận kiểm tra xem trên người cậu có vết thương nào không.
Ôn Trầm Tập không thấy vết tích nào trên tay cậu, mới hạ
giọng hỏi: "Du Du, có phải em… đã come out
với chú Trang không?"
Trang Ngạn Du đã từng tìm hiểu qua, bây giờ đương nhiên cậu biết “come
out” nghĩa là gì, bèn gật đầu: "Đúng vậy."
Ôn Trầm Tập siết chặt tay
cậu, anh vội hỏi: "Vậy chú Trang có…
nói gì hay không? Hay chú có đánh em
không?"
Lúc này Trang Ngạn Du mới biết anh đang lo lắng cái gì, cậu cảm thấy trong
lòng trương trướng như được cao thủ võ lâm truyền
cho 9 tầng nội lực.
Cậu lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Không sao, anh
không cần lo lắng đâu, ba em tốt lắm."
Lúc
này Ôn Trầm Tập mới
thở phào nhẹ nhõm: "Không sao thì
tốt..."
Sau đó anh không nhịn được mà nhéo
nhéo cậu, giọng trách cứ: "Tại
sao chuyện quan trọng như vậy lại không nói với anh? Lẽ ra phải để anh nói với chú
Trang."
Trang Ngạn Du: "Được, vậy lần sau anh nói
nhé."
Ôn Trầm Tập: “...”
Lần sau ở đâu ra?!
Riêng lần này đã đủ hù anh sợ chết
khiếp!
Ông
Trang rửa mặt xong, vừa đi ra từ bên trong thì bắt gặp
hai người này đang nắm tay thì thầm.
Sắc mặt ông đã dịu bớt.
Điều
ông muốn chính là như thế đấy, bé 11 muốn nắm tay thì nắm tay, muốn ôm
thì ôm.
Trước đó cậu ta còn dám đẩy bé 11 ra, thế mà coi được à!
Bản thân ông Trang là một người thẳng thắn, không che giấu
được cảm xúc của mình, bằng không thì ông đã chẳng trực tiếp biểu lộ hết cảm xúc ở trên mặt như vậy. Lúc Ôn Trầm Tập đến, ông chẳng
vui vẻ gì với anh.
Bây giờ thấy Ôn Trầm Tập đối đãi với bé 11 cẩn thận từng
li từng tí, trên mặt ông lại xuất hiện nụ cười.
Nhìn thấy ông Trang từ trong nhà đi ra, Ôn Trầm Tập lại siết chặt tay Trang Ngạn Du.
Nhưng lần này anh không buông ra mà thấp thỏm nhìn ông Trang, thấy ông không lộ ra vẻ gì
là không hài lòng, lúc này mới thầm thở phào, vui mừng khôn
xiết.
Anh vẫn cho rằng một trai thẳng
sắt thép như chú Trang sẽ là trở ngại lớn nhất trên
con đường anh đến với Tiểu Du.
Hóa ra trở ngại này chưa từng tồn tại.
Ôn Trầm Tập hít sâu một hơi, nắm tay Trang Ngạn Du đi tới
trước mặt ông Trang.
"Chú Trang, cháu rất xin lỗi vì đã không kịp thời nói cho chú rằng cháu và Tiểu Du đã ở bên nhau." Ôn Trầm Tập
nói: "Chuyện này lẽ ra nên để cháu nói với chú, không nghĩ tới lại để
cho Tiểu Du đối mặt< ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.