Có lẽ Trang Ngạn Du cũng không nghĩ tới việc chuyển mode sang anh em tốt sẽ thất bại.

Trang Ngạn Du ngơ ngác.

Bởi vì khi trước vẫn chuyển mode thành công, chưa từng thất bại lần nào.

Lần này bất ngờ thất bại khiến Trang Ngạn Du cảm thấy mơ hồ, vô thức luống cuống không biết nên làm gì.

Nhưng không thể phủ nhận rằng cậu có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn và dịu dàng của A Tập, cũng như nhận thấy đối phương sợ cậu thấy chán ghét, vậy nên từng hành động của anh đều lộ ra sự thăm dò cẩn thận.

Đúng là Ôn Trầm Tập đang cẩn thận thăm dò.

Anh sẽ nghĩ đến nơi mình muốn chiếm giữ, rồi chần chừ, lưỡng lự, sau đó xác định đối phương không tỏ ra chút phản cảm nào, anh mới có thể tiếp tục tiến hành bước tiếp theo.

Dường như Ôn Trầm Tập cực kì kiên nhẫn với Trang Ngạn Du.

Nếu đây là một trận so tài về sức chịu đựng thì chỉ cần đối tượng là Trang Ngạn Du, anh chắc chắn sẽ giành được hạng nhất.

Có lẽ bởi sự kiên nhẫn và dịu dàng của anh đã khiến Trang Ngạn Du vốn có chút hoang mang dần ổn định lại.

Ngược lại khi Ôn Trầm Tập đang do dự có nên tiến hành bước tiếp theo hay không, Trang Ngạn Du ôm lấy eo anh, không cho anh rời đi.

Trong đầu cậu chỉ nghĩ cần gì ngại, dù sao đây chẳng phải là lần đầu tiên giúp đỡ lẫn nhau.

Nhưng cậu lại có một trực giác mơ hồ rằng lần này sẽ không giúp nhau đơn giản như vậy.

Giọng Ôn Trầm Tập trầm thấp như đang thì thầm bên tai cậu: "Du Du, bây giờ anh… không ở chế độ anh em tốt."

Tuy đầu óc Trang Ngạn Du hơi mơ hồ, nhưng tâm tư muốn gần gũi với đối phương lại chiếm ưu thế nên cậu có thể nghe những lời này rất rõ ràng: "... Em biết."

Đương nhiên cậu biết đây không phải mode anh em tốt.

Không phải A Tập đang chuyển mode thất bại sao?

Bây giờ A Tập là bạn trai của cậu, chỉ có bạn trai mới có thể hôn và bế cậu lâu như vậy, còn cả… hôn khắp người nữa.

Anh em tốt không thể làm như vậy, đúng không?

Lời Trang Ngạn Du truyền vào trong tai Ôn Trầm Tập khiến anh như ngừng thở một lát.

Trong trận so tài sức chịu đựng này, anh cảm thấy hình như mình đã thành công rồi.

Anh đã lấy được ngôi vị quán quân.

Cho nên bây giờ, dường như anh đã có được vinh quang và khen thưởng của người đạt hạng nhất.

"Tiểu Du." Anh cẩn thận, tinh tế hôn đối phương, muốn nói cho đối phương biết tình yêu to lớn của anh dành cho cậu.

"Du Du…"

"Em ở đây."

"Anh yêu em."

"....Ừm."

Trang Ngạn Du cảm thấy hình như cậu cũng nên nói chút gì đó, nhưng nụ hôn của đối phương gần như khiến cho cậu chẳng thể thở nổi. Đầu óc cậu trống rỗng, chẳng biết bộ đếm thời gian trong đại não đã sớm vứt đi đâu rồi.

Linh hồn cậu đã sớm lạc đi đâu cùng với nó rồi.

-

Sáng hôm sau, lúc Trang Ngạn Du tỉnh dậy đã là 9 giờ.

Cậu mở to mắt nhìn chằm chằm vào trần nhà, ngơ ngác một hồi lâu. Mãi đến khi cơn ngái ngủ biến mất, đại não được khởi động một lần nữa, cậu mới quay đầu.

Trang Ngạn Du thầm nghĩ không lẽ bộ đếm thời gian trong đầu đã bị hỏng thật rồi ?

Chẳng biết giờ đã là mấy giờ rồi.

Cậu dời mắt, đi tìm kiếm điện thoại của mình.

Vừa hay điện thoại đặt ở đầu giường rung lên mấy lần.

Âm thanh thông báo đã tắt, nhưng dựa theo tần suất rung của điện thoại thì hẳn là tin nhắn Wechat chứ không phải cuộc gọi.

Trang Ngạn Du duỗi tay từ trong ổ chăn ra, với lên đầu giường lấy điện thoại.

Với lực quan sát phong phú, cậu liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy một vài dấu vết để lại trên cánh tay trắng nõn của mình.

Trang Ngạn Du hơi khựng lại.

Nhưng ngừng lại một lát, một bàn tay từ phía sau đã vươn tới giúp cậu lấy điện thoại từ đầu giường, sau đó đặt trên tay cậu.

Trang Ngạn Du quay đầu lại, yên lặng nhìn thoáng qua người đàn ông phía sau, rồi lại cúi đầu nhìn điện thoại.

Trong mắt Ôn Trầm Tập tràn đầy tình yêu và nét cười nhẹ.

Anh ôm người vào trong lòng: "Du Du."

Trang Ngạn Du nhìn điện thoại, không để ý tới anh.

Ôn Trầm Tập: "Tiểu Du."

Trang Ngạn Du nhấn mở tin nhắn Wechat.

Tin nhắn Wechat hiện ra cực nhiều, tận 99+ thông báo.

Trong đó, nhóm Wechat của công ty có tới hàng ngàn tin nhắn.

Trang Ngạn Du nhớ rõ rằng hình như bắt đầu từ chiều hôm qua, nhóm Wechat của công ty vẫn luôn ở trạng thái điên cuồng gửi tin nhắn.

Vì buổi chiều đang trượt tuyết, cậu nhìn thấy chỉ có tin nhắn trong nhóm của công ty mà không có tin nhắn riêng nên không mở lên, định tối về lại khách sạn rồi xem.

Buổi tối khi về lại khách sạn, vốn cậu cũng muốn mở ra xem, nhưng trước tiên cậu phải gửi video cho đồng chí Trang, sau đó thảo luận về kế hoạch chăm sóc sức khỏe với ba Ôn, cuối cùng còn cùng với A Tập… thế nên cậu quên mất.

Tóm lại, cậu chẳng xem kịp tin nào, kết quả giờ mở ra có tới hơn 3000 tin nhắn.

Trang Ngạn Du bỏ qua các tin nhắn nhóm trước, click mở tin nhắn trò chuyện riêng.

Tin nhắn riêng cũng rất nhiều.

Có Tần Dịch Nguyên và một số đồng nghiệp trong công ty gửi tin "Quốc khánh vui vẻ".

Còn có Chu Tuyền gửi mấy tin nhắn liên tiếp hỏi cậu đi chơi quốc khách ở đâu, có muốn đi xem phim điện ảnh hay không.

Ngay cả quản lý Từ, Quý Trí Viễn, Lê Tức cũng đều gửi tin nhắn cho cậu.

Tốc độ gõ chữ của Trang Ngạn Du rất nhanh, sau khi trả lời tin nhắn của từng người một thì đến lượt tin nhắn của ba Ôn.

Tối hôm qua, sau khi Ôn Kính Trung nói với cậu phương pháp chống bệnh thấp bằng gừng, cậu đã nói với ông là mình sẽ đi thử một chút, sau đó hai người cũng không nói chuyện nữa.

Sáng sớm nay, Ôn Kính Trung nóng lòng chạy tới hỏi cậu sau khi dán xong mấy lát gừng, cậu có phản ứng như thế nào.

Ba Ôn không thể chờ được muốn chia sẻ niềm vui và triết lý dưỡng sinh với người bạn mới - cũng là người bạn vong niên này.

[Ba Ôn: Sau khi dán xong có cảm thấy lòng bàn chân và bụng ấm lên không?]

[Ba Ôn: Hơn nữa khi sờ lên còn sẽ thấy có hơi âm ấm.]

[Ba Ôn: Nếu như không dán được, lúc về tôi sẽ cho cậu mấy túi thảo dược. Cậu cho vài lát gừng, sau đó đeo vào chân giống như đi tất là được rồi.]

Trang Ngạn Du: "..."

Mặt Trang Ngạn Du vẫn vô cảm, cậu nghĩ: "dán" xong, không chỉ có lòng bàn chân và bụng thấy nóng, mà là chỗ nào trên người cũng nóng.

Nhưng không phải dán gừng lát, mà là người.

Ôn Trầm Tập thấy Trang Ngạn Du không để ý đến mình bèn nghiêng đầu tì lên lên hõm vai của cậu, nhỏ giọng gọi: "Tiểu Du, Du Du."

Trang Ngạn Du giống như bị điếc, vẫn không chịu để ý đến anh.

Ôn Trầm Tập buồn rầu thở dài: "Không hay rồi, tai của Du Du đang kích hoạt thiết bị chặn tất cả âm thanh rồi sao?"

Trang Ngạn Du lặng lẽ giật giật tai.

Ôn Trầm Tập như đang lẩm bẩm một mình: "Vậy phải làm sao mới mở được cái thiết bị chặn này đây?"

Trang Ngạn Du không quay người lại, trên tay cậu vẫn cầm điện thoại nhưng lúc này vẫn chưa trả lời tin nhắn của ai, thậm chí tâm tư cũng không còn đặt lên điện thoại nữa.

Bỗng dưng Ôn Trầm Tập nghĩ đến điều gì đó, nói: "Đúng rồi, người Du Du bơ là bạn trai, nhưng sẽ không mặc kệ anh em tốt, đúng không?"

Ôn Trầm Tập hắng giọng một cái, anh khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc rồi nói: "Trang Ngạn Du, bây giờ chúng ta là anh em tốt, nếu có gì không vui thì có thể nói với người anh em này."

Vậy thì Trang Ngạn Du có rất nhiều điều muốn nói.

Cậu xoay người, trừng mắt nhìn Ôn Trầm Tập. Nhưng lần quay người này không biết bị đụng tới chỗ nào, cậu có hơi không thoải mái nên nhíu mày.

Vì thế đôi mắt đang trừng Ôn Trầm Tập càng thêm hung hăng.

Ôn Trầm Tập vội vàn

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play