Trang
Ngạn Du hồn nhiên ngây thơ không nhận ra bản thân đã bỏ lại quả bom lớn đến thế
nào.
Sau
khi bày tỏ rằng mình sẽ không trở nên giống như bà chủ ở cách vách và cả ông
chủ ở cách vách của cách vách, cậu bắt đầu làm việc.
Đầu
tiên là đệ trình dự án tạo một bức tường lửa theo quy trình, sau đó cậu còn gửi
danh sách những công ty muốn hợp tác trong dự án này.
Xét
thấy dự án này đã có người ngỏ ý hợp tác, đồng nghĩa với việc chương trình này
đã có được lượng người mua cố định.
Sau
khi đệ trình lên thì hẳn sẽ nhanh chóng được phê duyệt.
Sau
đó phải thảo luận xem chương trình này đáng giá bao nhiêu tiền.
Quản
lý Từ và Trần Khang đều bị cậu làm cho đờ ra, thấy cậu không coi ai ra gì mà
bắt đầu làm việc thì một hồi lâu sau mới tìm lại được giọng nói.
Quản
lý Từ cảm thấy nếu không phải ông nghe lộn thì chính là Trang Ngạn Du đang đùa
giỡn: “Tiểu, Tiểu Trang, có phải cậu đang nói giỡn không?”
Trần
Khang cũng nghĩ giống như ông: “Hai người không phải anh em tốt sao?”
Trang
Ngạn Du cũng không ngẩng đầu lên, ngón tay vừa gõ lách cách trên bàn phím viết
báo cáo thuyết minh cho dự án, vừa bình tĩnh trả lời họ: “Anh em tốt thì không
thể đến với nhau ạ?”
Quản
lý Từ, Trần Khang: “...”
Trần
Khang bỗng nhiên nói: “Khó trách...”
Trang
Ngạn Du ngẩng đầu nhìn ông: “Khó trách cái gì ạ?”
Trần
Khang phức tạp nhìn Trang Ngạn Du: “Cậu có còn nhớ lúc cậu đi công tác ở bến
cảng cùng công ty không, cậu còn nhớ tôi từng nói gì chứ? Tôi nói là cậu nên
tránh xa anh em của cậu một chút.”
Trang
Ngạn Du: “Nhớ chứ ạ.”
Trần
Khang giậm chân, cái bụng bia cũng run lên: “Khi đó tôi đã nghi là có phải anh
em tốt của cậu muốn theo đuổi cậu không rồi!”
Trang
Ngạn Du: “?”
Trần
Khang hận rèn sắt không thành thép: “Cậu nghĩ thử xem! Người bình thường có ai
lại muốn có một thanh thép bao giờ? Nói như vậy không phải đang ám chỉ cậu
thẳng như sắt thép à?”
Ông
thật sự muốn chọc vào đầu Trang Ngạn Du hai phát để thông não cho cậu.
Chỉ
là tay vừa vươn ra đã khựng lại giữa không trung.
Ông
không dám chọc!
Vị
này bây giờ không chỉ là anh em tốt mà còn là người yêu của sếp lớn nữa!
Lúc
này Trang Ngạn Du cũng hiểu ra: “Hóa ra thép ở đây là dùng để chỉ người.”
Trần
Khang: “Trừ để chỉ người thì còn chỉ cái gì được nữa?”
Trang
Ngạn Du: “Tại cháu chỉ từng nghe đến cụm từ “Ý chí sắt thép” để hình dung về
tinh thần cứng cỏi bất khuất của con người, cháu không ngờ tới thép cũng có thể
dùng để nói về người nữa.”
Trần
Khang: “...”
Trang
Ngạn Du lại hỏi: “Vậy có phải cháu nhìn qua rất thẳng hay không?”
Quản
lý Từ, Trần Khang: “...”
Hai
người hoàn toàn không biết nói gì.
Ngay
cả bạn trai cũng có rồi, sao mà vẫn thẳng tưng vậy!
Nhưng
nghĩ kỹ thì thái độ làm người của Trang Ngạn Du trong khoảng thời gian này như
thế nào, bọn ông đều để ở trong mắt.
Ít
nhất là không cần phải lo lắng sẽ gặp phải tình cảnh như bên cách vách và cách
vách của cách vách, khiến từ trên xuống dưới công ty đều phải thấp thỏm lo sợ.
Nhưng
từ tận đáy lòng, hai người vẫn hơi lo lắng.
Họ
đều xem qua tư liệu về bối cảnh gia đình của Trang Ngạn Du, biết cậu là đứa trẻ
sinh ra tại nông thôn, mặc dù có được thiên phú khiến người khác phải bất ngờ,
nhưng suy cho cùng vẫn có sự cách biệt to lớn so với mấy nhà giàu có.
Thân
phận của hai người có sự chênh lệch lớn như vậy thì liệu có thể giữ được tình
cảm bền lâu hay không?
Người
nhà họ Ôn có chịu đồng ý chấp nhận một đứa con dâu là nam bước vào cửa nhà họ
hay không?
Lỡ
sau này nhà họ Ôn muốn có cháu để kế thừa gia nghiệp, chẳng lẽ phải để tổng
giám đốc Ôn đi cưới con gái nhà người ta rồi sinh con hay sao, và còn nhiều vấn
đề khác nữa…
Vậy
thì đứa trẻ này phải làm sao đây?
Một
đứa trẻ không quyền không thế, tới lúc đó bị người bắt nạt chèn ép thì biết đi
tìm ai để kêu oan bây giờ.
Không
phải là họ không tin vào nhân cách của Ôn Trầm Tập, mà là do thân phận của hai
người có sự chênh lệch quá lớn, khó tránh khỏi khiến người ta phải bận lòng
nhiều hơn.
Trần
Khang cắn răng, trực tiếp nói với Trang Ngạn Du: “Tiểu Trang à, không phải tụi tôi
nói gở đâu, nhưng nếu hai người các cậu đến với nhau thì nhớ phải chừa lại
đường lui cho mình, ví dụ phòng ở hay xe chẳng hạn, cho dù sếp không nói thì
cậu cũng phải đòi hỏi trước! Cho tiền cũng được! Thể diện không quan trọng, chỉ
có cầm tiền trong tay mới là chắc chắn nhất, miễn tới một lúc nào đó tiền mất
tật mang, lãng phí mấy năm thanh xuân mà còn không lấy lại được cái gì, hiểu
chưa?”
Trang
Ngạn Du khó hiểu: “Tại sao phải muốn thứ này thứ kia vậy ạ?”
Trần
Khang lại bắt đầu hận rèn sắt không thành thép: “Cậu bị ngốc à! Đàn ông kiếm
được tiền thì phải đưa cho vợ mình tiêu chứ! Phải biết đưa cho người nhà dùng!
Sếp không chịu đưa cho cậu thì sẽ đưa cho vợ bé tiêu đấy! Đi chi tiền cho người
khác đấy, cậu có hiểu không!”
Trang
Ngạn Du hỏi: “Đằng ấy có vợ bé à?”
Trần
Khang sửng sốt: “Tôi làm gì có chứ, tôi chỉ…”
Trang
Ngạn Du: “Giám đốc Trần, cháu không hỏi chú, cháu đang hỏi A tập kìa.”
Lúc
này Trần Khang mới chú ý tới tầm mắt Trang Ngạn Du đang nhìn ra phía sau ông.
Cơ
thể Trần Khang chợt cứng đờ.
Tr� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.