Ở trong lòng Chu Tuyền,
đừng nhìn Trang Ngạn Du của bọn họ trông gầy gò ốm yếu, tay chân nhỏ nhắn,
không cao lớn vạm vỡ, nhưng ấn tượng của mọi người về cậu lại là một hình tượng
vô cùng to lớn, giống như Định Hải Thần Châm vậy. Chỉ cần cậu có ở đó, không có
chuyện gì mà họ không giải quyết được.
Ít nhất theo cảm nhận
của Chu Tuyền thì là như vậy.
Chu Tuyền chưa bao giờ
nghĩ tới Trang Ngạn Du còn có một mặt như vậy ——
Giống như một con búp
bê cỡ lớn, được chủ nhân ngoan ngoãn ôm vào trong ngực, không hề chống cự, mặc
cho chủ nhân muốn xoa tròn bóp nắn thỏa thích.
Chu Tuyền: “? ? ?”
Tại sao anh Trang của
mình lại đột nhiên trở nên mềm yếu như vậy?
Đây thật sự là anh
Trang trong lòng mình hay sao?
Giờ phút này Tần Dịch
Nguyên cũng thấy rất xấu hổ, đặt cái ghế trên tay xuống không được mà cứ tiếp
tục cầm cũng không xong.
Một hồi lâu sau, Tần Dịch
Nguyên mới lấy lại tinh thần, nhanh chóng kéo tay Chu Tuyền, quay đầu lại đi ra
ngoài: “Xin lỗi đã làm phiền… Hai người cứ tiếp tục đi!”
Chu Tuyền bị kéo đi quá
bất ngờ nên không kịp đề phòng, mọi người còn nghe được tiếng hô hào của anh ta
khi ra khỏi cửa: “Giày của tôi!”
Sau đó có một bàn tay
thò vào trong thăm dò, hết sờ bên này lại sờ bên kia, mò phải giày của mình thì
vội vàng cầm lấy rồi lùi về ngoài cửa.
Hai người còn chưa nghĩ
xong nên chạy theo hướng nào thì đã nghe thấy tiếng Ôn Trầm Tập từ bên trong
truyền tới
“Vào đây cả đi.”
Trang Ngạn Du rõ ràng
chú ý thấy khi Ôn Trầm Tập nói chuyện với người khác, giọng điệu thì ôn hòa
nhưng luôn kèm theo cảm giác áp bức khó nhận ra.
Điểm này có phần giống
với cái gọi là “khí thế” của ký chủ trước kia của cậu.
Trang Ngạn Du không
nhịn được mà cứ nhìn anh liên hồi.
Ôn Trầm Tập xoa đầu
Trang Ngạn Du, tới lúc Tần Dịch Nguyên và Chu Tuyền lọ mọ rụt rè bước vào thì
anh mới lấy tay ra, để cậu về chỗ ngồi của mình.
Trang Ngạn Du còn không
biết hành động thân thiết khi nãy của cậu với Ôn Trầm Tập rất dễ khiến người
khác hiểu lầm, cậu khó hiểu nhìn Chu Tuyền: “Mấy người chạy làm gì?”
Chu Tuyền mở miệng nói:
“Em, em cũng không biết nữa, là do anh Tần cứ kéo em đi đó chứ…”
Chu Tuyền chỉ về phía
Tần Dịch Nguyên.
Trang Ngạn Du cũng nhìn
Tần Dịch Nguyên.
Đúng vậy, anh chạy làm
gì?
Tần Dịch Nguyên nháy
mắt cảm nhận được áp lực như núi, vì anh ta phát hiện ra sếp lớn đang nhìn mình
chằm chằm.
Tần Dịch Nguyên cười
gượng hai tiếng: “Khụ khụ, tôi... Tại tôi không biết khi bước vào sẽ nhìn thấy
cảnh tượng xấu hổ như vậy, tôi cũng đâu thể không biết ngại mà…”
Không chạy, chẳng lẽ
còn định ở lại xem hai người các cậu anh anh em em?
Nếu là người khác thì
có lẽ cũng không sao.
Nhưng đây đâu phải
người khác chứ, đây là sếp lớn đấy, mà anh ta thì… Còn từng có suy nghĩ muốn
đào góc tường của sếp nữa…
Trang Ngạn Du cũng
không nghĩ nhiều như vậy, đưa menu qua cho Chu Tuyền: “Anh muốn gọi món nào nào
không? Cứ gọi tự nhiên đi.”
“À được.” Chu Tuyền hoảng hốt ngồi xuống, sau khi cầm
lấy menu mới nhận ra có điều không đúng, hỏi: “Anh Trang, lúc nãy tụi em suýt
tưởng anh bị người ta bắt cóc rồi đó.”
Trang Ngạn Du: “?”
Chu Tuyền giải thích
cho cậu nghe.
Anh ta và Tần Dịch
Nguyên ngồi đợi ở phòng riêng một lúc lâu mà vẫn không thấy Trang Ngạn Du đến.
Mà vị trợ lý xuất phát
sau họ cũng tới nơi không lâu sau đó.
Quan trọng nhất là lúc
nói điều này, sắc mặt của tên trợ lý kia còn chột dạ.
Hai người càng nghĩ
càng lo lắng không yên, trong đầu thậm chí còn nghĩ ra hơn mười kiểu Trang Ngạn
Du bị hại ra sao.
Vì vậy hai người đã lợi
dụng áp bách từ chiều cao của mình để tra hỏi tên trợ lý kia, sau đó mới biết
được Tổng giám đốc Thẩm kia còn đặt thêm một phòng khác, định bụng tự mình nhận
lỗi với cậu Trang.
Hai chữ “tự mình” này
khiến Tần Dịch Nguyên vừa nghe đã thấy không ổn.
Cứ nhận lỗi tạ tội như
bình thường là được, cần gì phải “tự mình” ra mặt nhận lỗi?
Huống hồ rõ ràng người
bị mắng là Chu Tuyền, có phải Trang Ngạn Du đâu?
Sau đó tên trợ lý kia
còn tiếp tục cảm thán: “Tổng giám ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.