Thật ra Trang Ngạn Du
đã chuẩn bị tâm lý hết sức kỹ càng để gặp em trai của Ôn Trầm Tập.
Vấn đề là theo phân
tích của cậu, thời điểm quan trọng phải là lễ mừng năm mới hoặc một ngày lễ
tương tự chứ không thể là khoảng thời gian này.
Hơn nữa, vì năm nay
nhuận một tháng Sáu, cho nên tết Trung thu trùng khớp với ngày lễ Quốc khánh.
Ngày mùng 6 tháng 10 là
ngày 15 tháng 8 âm lịch.
Đối với loài người thì
lễ Trung thu cũng là một ngày đoàn viên hết sức quan trọng.
Lúc ấy Trang Ngạn Du
thầm nghĩ rằng, chắc A Tập sẽ gặp người nhà vào dịp lễ Trung thu, khi đó nhất
định Chu Thanh Thành cũng sẽ đến.
Nhưng chẳng liên quan.
Lễ Trung thu, cậu cũng
muốn về nhà thăm ba, ngày mùng 7 thì nghỉ, sau đó lại đi làm, cậu sẽ không ở
nhà Ôn Trầm Tập.
Hơn nữa, nghe nói Chu
Thanh Thành bận rộn nhiều việc, chắc là hết lễ cậu ta sẽ chạy về phòng nghiên
cứu làm việc tiếp thôi.
Nói cách khác, lễ Trung
thu lần này, cậu sẽ không có cơ hội gặp Chu Thanh Thành.
Nhưng đến Tết Âm lịch
thì chưa chắc.
Theo phân tích của
Trang Ngạn Du, xác suất mà cậu sẽ gặp Chu Thanh Thành vào ngày Tết Âm lịch là
rất lớn.
Nhưng đến Tết Âm lịch,
chắc chắn cậu đã nắm rõ toàn bộ các thể loại hành vi cử chỉ của loài người rồi.
Khi đó, cậu sẽ là một
con người sành sỏi trong thế giới loài người, không có gì phải lo lắng hết!
Muốn làm chip thì cứ
làm chip đi, dù sao tất cả chip đều là tổ tiên của cậu, cực kỳ khác biệt với
cậu, giỏi thì cứ tới đê!
Cậu không thể ngờ Chu
Thanh Thành lại đến bất ngờ như vậy.
Như vậy… khiến Trang
Ngạn Du không kịp đề phòng.
Trong khoảnh khắc Ôn
Trầm Tập gọi tên Chu Thanh Thành, ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong tâm trí Trang
Ngạn Du là…
Thôi xong, cậu chưa kết
hôn với Ôn Trầm Tập, nên chưa phải là bề trên của Chu Thanh Thành!
Cho nên bây giờ nói
chuyện với Chu Thanh Thành, cậu không thể tự cao tự đại được!
Cứ như phản xạ có điều
kiện, cậu xoay người bước đi, chạy trốn khỏi nguy hiểm!
“Du Du!” Ôn Trầm Tập
vội vàng giữ tay cậu lại, còn tiện tay giữ hành lý của cậu. “Tiểu Du, chờ đã.”
Chu Thanh Thành ngẩn
người tiến lại gần: “Anh, đây không phải Tiểu Du sao?”
Làm sao mà nhận sai
được?
Cậu ta đã buồn chán
ngồi trong xe rất lâu, quyết tâm chờ bằng được hai người bọn họ mà.
Cậu ta còn vừa thấy anh
trai ôm anh dâu tương lai, làm sao mà nhận nhầm được?
Ôn Trầm Tập cảm thấy
khi Chu Thanh Thành hỏi ra những câu này, anh nắm lấy tay Trang Ngạn Du, cơ thể
cậu lập tức cứng đờ lại.
Ôn Trầm Tập lập tức
hỏi: “Cậu là ai?”
Chu Thanh Thành: “Hả?”
Ôn Trầm Tập: “Cậu nhầm
người hả? Du Du, cậu ta nhận nhầm rồi, chúng ta đi.”
Chu Thanh Thành: “Không
phải chứ? Anh còn vừa gọi em đến mà?”
Ôn Trầm Tập lừ mắt với
cậu ta.
Chu Thanh Thành: “??”
Ôn Trầm Tập không thèm
giải thích mà kéo Trang Ngạn Du lên xe, vừa giúp Trang Ngạn Du sắp xếp hành lý
vừa nói: “Tiểu Du nói đúng, chắc chắn là nhầm người rồi, anh cũng không quen
cậu ta.”
Vẻ mặt Trang Ngạn Du
rất khó hiểu: “Vậy sao, ý tôi là, tôi không quen cả hai người.”
Ôn Trầm Tập: “…”
Ôn Trầm Tập lập tức
chuyển đổi thân phận chính thức: “Sao Du Du lại không quen tôi, chúng ta là anh
em tốt nhất, đúng không?”
Trang Ngạn Du: Tôi
không muốn có anh trai này.
Trang Ngạn Du mệt mỏi
dựa vào cửa kính xe, trong lòng thầm nghĩ làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Cậu
còn chưa học được cách làm một người bình thường, liệu có bị lộ dấu vết không?
Cậu vừa mới xuyên đến
chưa tới nửa năm mà!
Đối với cậu, đây quả
thật là một bài kiểm tra khủng khiếp!
Ôn Trầm Tập liếc nhìn
tài xế một cái, tài xế lập tức định lái đi.
Tài xế đang khởi động
xe, Trang Ngạn Du đột nhiên lên tiếng: “… Để cậu ta ở lại đây có ổn không?”
Cậu nhớ rõ Chu Thanh
Thành vừa bước ra từ chiếc xe này.
Ôn Trầm Tập vừa buồn
cười vừa bất đắc dĩ, trong lòng lại không kiềm chế nổi cảm giác ấm áp.
Người này rõ ràng kiêng
dè em trai anh như thế, rất muốn vứt người ta lại, nhưng bản thân lại áy náy,
cảm thấy không nên bỏ mặc người ta như vậy.
Ôn Trầm Tập nói: “Không
sao, chắc là nó…” Anh muốn nói, chắc là Chu Thanh Thành sẽ lên xe cùng vệ sĩ
thôi.
Chỉ thấy Trang Ngạn Du
kéo tay anh, giống như muốn tiếp thêm sức mạnh từ anh, yếu ớt nói: “Cho cậu ta
lên xe đi.”
Ôn Trầm Tập suy nghĩ
hai giây, liếc nhìn Trang Ngạn Du rồi gật đầu với tài xế.
Chu Thanh Thành ngơ
ngác đang định chen lên, thấy xe không đi bèn kéo cửa xe chui vào.
Cậu ta ngơ ngác ngồi
ghế phó lái.
Đầu tiên cậu ta liếc
nhìn anh trai mình, dùng ánh mắt ý nói: Em có được nói không?
Ôn Trầm Tập không hé
răng.
Thế là Chu Thanh Thành
chuyển sang nhìn Trang Ngạn Du.
Lần này, lại vừa khéo
bắt gặp ánh mắt Trang Ngạn Du đang lặng lẽ nhìn mình.
Hệt như thú nhỏ bị bắt
quả tang nhìn trộm, Trang Ngạn Du lập tức nhìn đi chỗ khác, trái tim nhỏ đập
thình thịch.
Tự nhiên nhìn làm gì,
khiến người ta giật cả mình.
Trang Ngạn Du cố gắng
ra vẻ “tôi đây là một con người chân chính đường hoàng”, chỉ có bàn tay đang
nắm chặt lấy tay Ôn Trầm Tập là để lộ ra vẻ bồn chồn trong lòng cậu.
Chiếc xe từ từ rời khỏi
sân bay, bên ngoài cửa sổ, người xe qua lại vô cùng đông đúc.
Trang Ngạn Du nhìn chăm
chú ra ngoài cửa sổ, cứ như cảnh vật bên ngoài đẹp tới mức cậu không thể rời
mắt vậy.
Chu Thanh Thành “khụ
khụ” hai tiếng, thử ra vẻ chào hỏi: “Xin chào Tiểu Du, tôi là Chu Thanh Thành,
cậu còn nhớ không? Chúng ta đã từng nói chuyện trên WeChat rồi.”
Trang Ngạn Du vẫn nhìn
ra ngoài cửa sổ, nói vô cùng bình tĩnh: “Ừ, có nhớ.”
Chu Thanh Thành ngượng
ngùng nói: “Tôi nghe tài xế nói là đi đón cậu cho nên mới đòi đi theo, có phải
khiến c� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.