Ôn Trầm
Tập cũng không cảm thấy mình nói một câu như vậy là có thể làm cho Trang Ngạn
Du thay đổi suy nghĩ, sẵn lòng cùng mình kết hôn.
Anh nói
như vậy chẳng qua là muốn Trang Ngạn Du không còn kiêng kỵ em trai mình nữa.
Tuy
nguyên nhân chú cá này kiêng kỵ em trai anh làm cho người ta dở khóc hay dở
cười, nhưng nếu có thể làm cho cậu thay đổi cái nhìn đối với Chu Thanh Thành
thì cũng tốt.
"Được
rồi, Du Du mau đi tắm đi, chờ em tắm xong rồi nói sau."
Trang
Ngạn Du: "À."
Trong lúc
tắm, Trang Ngạn Du không ngừng suy nghĩ lời Ôn Trầm Tập nói.
Không thể
phủ nhận rằng giờ phút này, cuối cùng cậu cũng cảm nhận được cảm giác muốn kết
hôn với một người là như thế nào.
Tuy rằng
điểm xuất phát của cậu và A Tập có thể không giống nhau lắm......
Trang
Ngạn Du cũng không thể mặt dày đồng ý kết hôn với anh em tốt luôn.
Căn cứ
vào số liệu cậu thu thập được, hôn nhân của con người rất thần thánh, là một
chuyện vô cùng nghiêm túc, nếu vì loại chuyện này mà kết hôn với A Tập, hình
như rất có lỗi với anh?
Nhưng điều
này cũng cho Trang Ngạn Du một ý tưởng mới.
Chu Thanh
Thành là em trai của A Tập, bây giờ cho dù mình không phải anh em tốt của Ôn
Trầm Tập thì cũng có thể coi như là một người bạn chứ?
Bạn của
anh trai thì coi như là cùng thế hệ với anh trai.
Trang
Ngạn Du mang theo tâm trạng vui vẻ đi
tắm rửa giặt quần áo, sấy tóc xong, cuối cùng cũng lên giường.
Cậu ôm
cái gối ôm đã mấy ngày không gặp, thỏa mãn thở dài.
Gối ôm
rất mềm mại, còn có mùi trên người Ôn Trầm Tập.
Hiển
nhiên, mặc dù mấy ngày nay anh không ở nhà, nhưng cái gối ôm này vẫn ở trên
giường phòng ngủ chính nên mới lưu lại mùi vị thuộc về Ôn Trầm Tập như vậy.
Trang
Ngạn Du cọ cọ mặt vào gối, cảm giác có thể chạm vào thứ mình thích thật sự rất
tốt.
Đó là cảm
giác mà trước đây cậu chưa từng có khi làm một con chip.
Không
biết có phải Ôn Trầm Tập đã tính toán hết thời gian không, cậu vừa mới nằm
xuống không bao lâu, video wechat lại nhảy ra.
Trang
Ngạn Du mở video, phát hiện bối cảnh sau lưng người đàn ông đã thay đổi.
Phía sau
Ôn Trầm Tập hơi tối, xung quanh có không ít ánh sáng lướt qua.
Anh ở
trong xe.
Quả
nhiên, Ôn Trầm Tập nói: "Trên đường về nhà, Du Du thấy được tôi không? Có
thể hơi tối."
Trang
Ngạn Du nói: "Thấy được."
Ôn Trầm
Tập lúc này mới nở nụ cười: "Đã sấy khô tóc chưa?"
Trang
Ngạn Du nói: "Sấy rồi."
Bây giờ
Ôn Trầm Tập nhớ rất rõ ràng thời gian Trang Ngạn Du cần để làm mỗi một việc,
tất nhiên là căn giờ gọi tới: "Có cảm thấy khách sạn này quá nhỏ không?
Lát nữa tôi đổi cho em cái lớn hơn."
"Không
cần. "Trang Ngạn Du từ chối:" Nơi này gần bến tàu, đi làm rất
tiện."
Quan
trọng nhất là, đi tới đó còn có thể tập thể dục.
"Được,
vậy nghe lời em, không đổi."
"Ừ."
Nhất
thời, cả hai người đều không nói gì cả.
Ôn Trầm
Tập yên lặng nhìn người sắp chệch ra khỏi màn hình di động.
Thực ra
anh cũng phát hiện, từ sau khi anh thổ lộ với Trang Ngạn Du, hình thức tiếp xúc
giữa hai người vẫn có một chút thay đổi.
Trước
kia, ở trước mặt anh, Trang Ngạn Du rất nhiều lời.
Trang
Ngạn Du ở trước mặt người ngoài luôn luôn lạnh nhạt lễ phép, nhưng khi ở trước
mặt anh thì dường như luôn nói rất nhiều.
Nhưng
hiện tại, cậu ít nói như thể không có gì muốn nói với mình.
Ôn Trầm
Tập khe khẽ thở dài, gọi cậu một câu: "Tiểu Du."
Trang
Ngạn Du: "Tôi đây."
Ôn Trầm
Tập: "Du Du bây giờ không thích nói chuyện với tôi nữa rồi."
Trang
Ngạn Du: "... Không phải."
Ôn Trầm
Tập: "Phải, không giống trước kia nữa."
Trang
Ngạn Du hé miệng.
Sao có
thể giống như trước đây?
Trước đây
cậu nói nhiều là vì muốn cùng anh em chia sẻ một chút cảm giác khi được làm con
người, cả những chỗ khác biệt với mình hoặc giống loài khác trước kia nữa.
Những
chuyện này vốn nên chia sẻ cùng anh em.
Trang
Ngạn Du lại mím môi, trong giọng nói còn mang theo một chút tủi thân không rõ:
"Anh đâu phải anh em của tôi."
Ôn Trầm
Tập: "Không phải anh em thì không thể nghe?"
Trang
Ngạn Du: "Đúng."
Ôn Trầm
Tập: "Vậy bây giờ tôi đổi về trạng thái “anh em tốt”, em có thể nói.
Trang
Ngạn Du: "Cái gì chứ."
Cái này
còn có thể tùy thời đổi sao?
Ôn Trầm
Tập nhíu mày suy nghĩ một chút: "Bài hát kia mở đầu như thế nào?"
Ôn Trầm
Tập tạm thời không nhớ ra, dứt khoát nói với tài xế: "Mở bài “Anh em ôm
một chút nào”."
Trang
Ngạn Du: "......"
Tài xế
bên kia thật sự mở bài hát này, còn cố ý mở âm lượng lớn.
Tiếng hát
rõ ràng từ trong điện thoại di động truyền đến tai Trang Ngạn Du.
Mà Ôn
Trầm Tập thì vẫn chờ, từ mơ mơ hồ hồ ngâm nga, đến khi hát đến đoạn cao trào
của bài hát, anh hát theo: "Anh em ôm một chút, nói lời trong lòng của
cậu..."
Lời bài
hát phía sau, thật ra anh đã quên mất, chỉ còn nhớ nhạc.
Vì vậy
liền lặp lại một câu, còn sửa lại lời bài hát: "Du Du ôm một chút, nói lời
trong lòng em.".
Trang
Ngạn Du không hề nghĩ tới lời mình đã nói năm đó phát ra từ trong miệng Ôn Trầm
Tập lại là loại cảm giác này.
Cậu cảm
giác mặt mình lại bắt đầu không khống chế được mà đỏ lên.
Cậu ảo
não che camera lại: "Anh đừng hát nữa..."
Ôn Trầm
Tập cười: "Có phải khó nghe không, đã lâu rồi tôi không hát."
Nói thật,
cũng không phải là không dễ nghe.
Ngược
lại, không biết có phải bởi vì giọng anh vốn dễ nghe mà lại không tiện hát lớn
tiếng, cố ý hạ thấp giọng nên có thêm vài phần dịu dàng, càng giống như là đang
hát một bản tình ca thâm tình.
Thực ra
Trang Ngạn Du cũng không biết tình ca nên như thế nào.
Cậu chỉ
biết là, phiên bản Ôn Trầm Tập hát khác một trời một vực so với phiên bản lúc
trước cậu nghe.
Khi cậu
nghe được phiên bản gốc thì tim đập nhanh hơn, hận không thể để người trên toàn
thế giới hát cho anh em tốt nghe.
Mà phiên
bản này của Ôn Trầm Tập, tim cũng đập nhanh nhưng là loại cảm giác "Nếu
còn nghe nữa thì CPU sẽ nổ tung".
Ôn Trầm
Tập nhìn thoáng qua camera đen như mực, bảo tài xế tắt nhạc, nhỏ giọng nói:
"Tiểu Du, tôi không nhìn thấy em."
Trang
Ngạn Du không để ý đến anh.
Ôn Trầm
Tập lại gọi cậu: "Tiểu Du?"
Lúc này
Trang Ngạn Du mới lấy ngón tay che trên camera ra, nhưng lần này anh chỉ lộ ra
nửa khuôn mặt.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.