Trang Ngạn Du ở lại quê
ba ngày.
Suốt ba ngày này Ôn
Trầm Tập vẫn đều đặn nhắn tin cho cậu, cậu cũng trả lời lại, trông hình thức
chung sống của hai người vẫn giống như anh em trước kia.
Ít nhất Trang Ngạn Du
cho là thế.
Cũng không biết có phải
là ảo giác hay không mà sau khi anh em tốt nói muốn kết hôn cùng mình, cậu luôn
cảm giác được mỗi lần Ôn Trầm Tập gửi tin nhắn cho cậu đã khác xưa.
Ví dụ như buổi tối hai
hôm trước: [Ôm gối. JPG]
Ôn Trầm Tập: [Du Du,
không có gối ôm mà em vẫn ngủ được à?]
Lại ví dụ như tin nhắn
đêm hôm qua: [Tôi không ngủ được, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.]
Thoạt nhìn cũng không
có nhiều khác biệt so với tin nhắn trước đó, nhưng Trang Ngạn Du vẫn luôn cảm
nhận được có gì đó không giống.
Bởi vì hình như cậu có
thể nhìn ra được anh em tốt muốn nói - không có cậu ở đây, anh cảm thấy thiếu
thiếu cái gì đó.
Có điều hôm nay Ôn Trầm
Tập nhắn tin hỏi cậu có về không, cậu vẫn chưa trả lời.
Hôm nay là chủ nhật,
ngày mai sẽ là thứ hai.
Trong tay Trang Ngạn Du
vẫn còn vài dự án ở bến tàu phải làm, bây giờ còn có thêm một dự án tường lửa
nữa, không thể không trở về công ty.
Cho nên Ôn Trầm Tập mới
hỏi hôm nay cậu có trở về không.
Nhưng tưởng tượng đến
cảnh mình trở về lại cùng ngủ với A Tập, nhỡ may anh ấy lại hôn cậu…
Được rồi, thật ra cậu
cảm thấy hôn miệng cũng được, nhưng mà A Tập còn hôn những chỗ khác…
Trang Ngạn Du cảm thấy
mặt mình đã bắt đầu bốc hơi nóng.
Cậu cầm quạt giấy quạt
mạnh hai cái, đột nhiên bắt đầu ghét bỏ thân thể nhân loại: “Tại sao lại không
chịu khống chế chứ!”
Khi ông Trang làm ruộng
trở về thì đã thấy Trang Ngạn Du nấu xong cơm ngồi đợi ông, nhưng tinh thần có
vẻ không tốt lắm. Cậu mệt mỏi tựa đầu vào tường như đang suy nghĩ.
Đồng chí Trang ngạc
nhiên: “Bé 11, con đang làm gì vậy?”
Trang Ngạn Du nói: “Hạ
nhiệt độ vật lý ạ, mặt con nóng.”
Đồng chí Trang: “Con
sốt à? Sao không lấy nước lạnh? Trong tủ lạnh có đó.”
“Không phải sốt.” Trang
Ngạn Du lẩm bẩm: “Con chưa nghĩ ra.”
Sau đó vỗ vỗ đầu mình:
“Máy đơ rồi.”
Đồng chí Trang lo lắng
nhìn con trai, càng ngày càng lo lắng cho trạng thái này của bé 11.
Suốt ba ngày ở đây đứa
nhỏ luôn nặng nề tâm sự nghĩ đến chuyện tiểu Ôn muốn kết hôn với nó, quả thật
quá phiền não.
Vì thế trong lúc ăn
cơm, ông Trang lo lắng hỏi: “Bé 11 ăn xong thì chiều về hay là sáng mai về?”
Chuyến xe đầu tiên vào
sáng mai là 6 giờ rưỡi, còn chuyến sớm nhất trưa nay là 12 giờ.
Ngồi chuyến sáng sớm
mai vào thành phố thật ra vẫn kịp, nhưng phải dậy sớm.
Trang Ngạn Du thành
thật nói: “Con chưa nghĩ xong.”
Đồng chí Trang buông
đũa.
Trang Ngạn Du thấy vậy
cũng không tiếp tục ăn nữa, buông đũa theo ông Trang, đối diện với ông.
Bởi vì cậu biết chắc
chắn bây giờ ba có chuyện muốn nói với mình.
Trang Ngạn Du chờ.
Quả nhiên đồng chí
Trang hỏi cậu: “Bé 11, con có muốn kết hôn với tiểu Ôn không?”
Trang Ngạn Du lắc đầu:
“Con không biết.”
Cậu mím môi, nói thật
với ông Trang: “Trước kia A Tập có nói với con, con chưa từng nghĩ sẽ kết hôn
với con người…Có phải ba cũng cảm thấy kỳ lạ phải không?”
Đồng chí Trang gật đầu:
“Cái đó là đương nhiên, trước kia chúng ta khác biệt giống loài mà.”
Trang Ngạn Du cũng nghĩ
như vậy.
Không chỉ bởi vì nguyên
nhân khác giống loài.
Cậu vừa xuyên qua chưa
đến nửa năm, trong nửa năm này cậu luôn suy nghĩ phải làm thế nào để trở thành
anh em tốt nhất của A Tập.
Luôn nghĩ phải học tập
làm sao để làm con người, trong đầu chưa từng có suy nghĩ kết hôn gì đó.
Bây giờ anh em của cậu
lại nói không muốn làm anh em mà lại muốn kết hôn với cậu, cậu hoàn toàn không
biết phải làm sao.
Đời trước boss chỉ nói
cho cậu lựa chọn một người anh em tốt, nhưng không nói cho cậu biết, anh em
không chỉ là anh em mà còn là kiểu muốn kết hôn với cậu.
Số liệu cậu thu thập
đều cho thấy kết hôn là chuyện hai người yêu nhau mới có thể làm. Ngay cả cảm
xúc thương cảm đau khổ cậu cũng vừa mới hiểu ra, vậy loại cảm xúc như thế nào
mới là yêu?
Nói cho cùng, Trang
Ngạn Du vẫn có chút oan ức.
Rõ ràng cậu chỉ muốn có
một anh em tốt mà thôi.
Trang Ngạn Du nói: “Con
đã tra ở trên mạng, thích của A Tập và thích của con không giống nhau. Nhưng
con không biết rốt cuộc cảm giác của anh ấy là loại cảm giác nào.”
Đồng chí Trang xoa đầu
cậu: “Bé 11 đừng nghĩ nhiều, trước hết con cứ học cách làm một nhân loại, rồi
mới học thêm cảm xúc của nhân loại, chờ lâu rồi con sẽ từ từ hiểu thôi, còn
nghĩ nữa là não bị chập mạch đấy.”
Trang Ngạn Du: “Dạ.”
Cậu lắc lắc đầu, lại
cảm thấy sốt ruột vì CPU hiện tại của mình.
Trước đây, cậu là một
hệ thống xuất sắc có khả năng giải quyết vô số vấn đề cùng một lúc, nhưng bây
giờ chỉ một vấn đề tình cảm như vậy cũng sắp khiến não cậu nổ tung.
Trong thành phố.
Ôn Trầm Tập không thấy
Trang Ngạn Du trả lời cũng không sốt ruột.
Thật ra anh cho rằng
đêm nay Trang Ngạn Du sẽ trở về, còn sợ cậu cảm thấy xấu hổ nên gọi hẳn Quý Trí
Viễn và Lê Tức tới cùng nhau ăn cơm.
Nhiều người như vậy, có
lẽ Trang Ngạn Du sẽ bớt ngại ngùng hơn chút.
Lại không nghĩ tới cậu
không trả lời tin nhắn của mình.
Ôn Trầm Tập đoán ngày
mai cậu mới trở lại.
Nghĩ đến chuyến xe ở
nông thôn chỉ có hai chuyến, chuyến xe buổi sáng sẽ có rất nhiều người vào
thành phố, người vừa nhiều vừa chen chúc, còn một đống rau dưa hoa quả các
loại.
Lo lắng Trang Ngạn Du
ngồi không quen, Ôn Trầ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.