Rốt cuộc Chu Bạch Thuật cũng hiểu tại sao Ôn Trầm Tập lại chẳng có vẻ gì là sợ hãi như vậy.

Thế nào cũng chẳng thể ngờ được là bởi nguyên do này.

Trong lòng Chu Bạch Thuật dấy lên một cảm xúc phức tạp, lại nhìn dáng vẻ hết sức vừa lòng của ông Trang, trông như ông còn cảm thấy quan hệ giữa Ôn Trầm Tập với con ông nên tốt như thế mới phải.

Kiểu như, nếu hai đứa nó không thân như vậy thì mới là không bình thường.

Chu Bạch Thuật cũng không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa.

Sau khi do dự thật lâu, ông vẫn tính tiêm cho bạn tốt một mũi dự phòng trước đã, để tránh ngày nào đó hai đứa nhóc này thật sự thành đôi rồi bất ngờ “come out” với ông Trang.

Mà ông Trang chưa bao giờ tiếp xúc đến vấn đề này thì sẽ không thể chấp nhận nổi trong một thời gian ngắn như vậy.

Nghĩ vậy, Chu Bạch Thuật bắt đầu cân nhắc dùng từ, nói bóng nói gió: "Thật ra giữa anh em tốt cũng có phân biệt về cách gần gũi thân thiết với nhau, anh xem Trầm Tập với Tiểu Quý, Tiểu Lê đều coi nhau là anh em, nhưng cách Trầm Tập đối xử với Tiểu Du vẫn khác so với đám Tiểu Quý."

Ông Trang không chút do dự nói: "Đó là đương nhiên, đối với Tiểu Ôn, bé 11 của chúng tôi là đặc biệt."

Chu Bạch Thuật không khỏi kinh ngạc, nghe ông nói vậy thì có vẻ cũng không phải không biết gì về phương diện này.

"Tất nhiên rồi. Mà tôi thấy ấy, cách Trầm Tập đối đãi với Tiểu Du rất đặc biệt." Chu Bạch Thuật lại ám chỉ lần nữa, nói: “Ngay cả với em trai ruột thịt của nó, hai đứa cũng không thân thiết bằng Tiểu Du đâu."

Ông Trang kinh ngạc: "Tiểu Ôn còn có em trai à?"

"Chính là A Thành nhà tôi đó." Chu Bạch Thuật cười nói: "Có điều quan hệ giữa hai đứa nó cũng tốt hệt như đám Tiểu Quý, Tiểu Lê thôi. Cho nên tôi mới nói, cách Trầm Tập đối xử với Tiểu Du rất đặc biệt."

Nói đến đây, Chu Bạch Thuật cảm thấy bản thân mình đã ám chỉ đã đủ rõ ràng.

Ông Trang thấy được chiều mà sợ: "Thế chẳng phải là tình anh em thân thiết đã đánh bại cả tình anh em ruột thịt ư."

Ông cũng không hỏi vì sao Chu Thanh Thành lại là em trai ruột của Ôn Trầm Tập, chỉ cảm thán trong lòng rằng máy chủ đối đãi với bé 11 thật tốt, lại chọn lọc cho bé 11 của bọn họ được một người anh em tuyệt như vậy.

Chu Bạch Thuật: "Chứ còn gì nữa."

Thấy ông Trang vui tươi hớn hở như trước, ông Chu tiếp tục nói: "Thật ra tôi cảm thấy quan niệm của mấy đứa trẻ bây giờ đều cởi mở, không giống chúng ta thời đó, tư tưởng đều đã tương đối cũ rồi. Nếu tình cảm của hai đứa nhỏ thật sự tốt, tôi cảm thấy chúng ta là bậc cha chú, về sau hai đứa nó muốn làm chuyện gì cũng được, chúng ta cố gắng không ngăn cản, anh nói xem có đúng không?"

Ông Trang có chút đăm chiêu.

Chu Bạch Thuật cẩn thận đánh giá vẻ mặt ông Trang mà trong lòng không yên, rất sợ ông Trang nghe xong thì nhảy ra chia uyên rẽ thúy.

Dựa theo cái tính nghe lời của Trang Ngạn Du, sợ là rất có thể cậu sẽ nghe theo ông Trang, về sau cả đời cũng không qua lại với Ôn Trầm Tập nữa.

Đang lúc Chu Bạch Thuật bứt rứt không yên, ông Trang chậm rãi nói một câu: "Anh nói đúng lắm."

Chu Bạch Thuật nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Ông thấy bản thân đã tạo nên một mở đầu tốt nhất cho đám thế hệ sau kia rồi, ít nhất ông đã tiêm trước mũi dự phòng, còn lại thì phải xem sau này hai cậu trai này có duyên phận hay không thôi.

Ruộng thí nghiệm rất lớn, còn có không ít dược liệu là loại trồng ở trên núi, nói qua nói lại một lúc  cũng đã qua nửa ngày rồi.

Chờ đến lúc bọn họ xem xong ruộng thí nghiệm rồi về nhà thì trời cũng đã tối.

Ăn xong cơm chiều, thổi nến, ăn hết bánh ngọt, để không ảnh hưởng đến giấc ngủ của ông Trang nên mọi người tự giác tạm biệt đi về.

Bởi vì ngày mai Chu Bạch Thuật sẽ phải nghiệm thu dược liệu, đêm nay ông sẽ ở lại thôn, không quay về nữa.

Trang Ngạn Du vốn cũng muốn ở lại, nhưng lo thứ hai cậu phải đi công tác nên đồng chí Trang bảo cậu về nội thành, thu xếp đồ quan trọng cần mang theo trước, tránh thiếu sót gì đó, dù sao đi công tác cũng phải mất ít nhất một tuần.

Vậy nên Trang Ngạn Du bèn theo Ôn Trầm Tập về nhà.

Trước khi đi, đồng chí Trang tựa như muốn nói gì đó với Trang Ngạn Du.

Tất nhiên cậu nhìn ra được, bèn hỏi ngay: "Ba?"

Ông Trang thấy mọi người đều có mặt, suy nghĩ một chốc rồi vẫn lắc đầu: "Chút nữa ba sẽ nhắn tin cho con sau. Mấy cậu đi đường cẩn thận. Bé 11 đi công tác ở bên ngoài nhớ phải tự chăm sóc bản thân đấy."

Trang Ngạn Du lập tức gật đầu: "Vâng, ba cũng vậy."

Đến đêm, Trang Ngạn Du vẫn ở lại nhà Ôn Trầm Tập trước, tính sau khi thức dậy thì quay về nhà trọ thu dọn hành lý.

Mà cái gối ôm cao hai mét ông Trang tặng thì để lại trên giường Ôn Trầm Tập.

Cậu ngồi ở trên giường đợi một lát mà vẫn không thấy tin nhắn của ông Trang tới, lại nhìn thời gian, đồng chí Trang hẳn là đã ngủ say.

Vậy chắc là không phải chuyện gì quan trọng, không thì ba đã nói trước với cậu rồi.

Nghĩ vậy nên Trang Ngạn Du buông lỏng, quyết định để lần sau hỏi lại.

Cậu đặt gối ôm ở chính giữa giường, chờ Ôn Trầm Tập rửa mặt xong rồi cùng nhau ngủ.

Sau khi Ôn Trầm Tập đi từ buồng vệ sinh ra và nhìn thấy vị trí gối ôm, anh bình tĩnh tỏ ý từ chối, nói: "Có chắc là muốn để nó ở giữa không? Nó chắn giữa tôi và cậu kìa."

Ngụ ý là bảo cậu lựa chọn một trong hai: chọn gối ôm, hay là chọn anh.

Trang Ngạn Du nhìn gối ôm, lại nhìn Ôn Trầm Tập, do dự một chút, cuối cùng vẫn đặt gối ôm ở bên trái mình, cậu ngủ chính giữa, mà Ôn Trầm Tập thì vẫn luôn nằm bên phải.

Trang Ngạn Du nói: "Để qua bên cạnh vậy."

Ôn Trầm Tập vừa lòng nhếch môi, bản thân cảm thấy may mắn rằng cái gối ôm vẫn không so được với anh.

Nhưng giây tiếp theo chợt nghe Trang Ngạn Du nói: "Như vậy cũng tốt, anh ôm tôi, tôi ôm nó, hai bên không quấy rầy nhau."

Cậu đã là con người rồi, không còn giống với máy móc nữa, vì sao lại không thể chọn cả hai chứ.

Ôn Trầm Tập: "..."

Anh im lặng nhìn Trang Ngạn Du nằm xuống, hơi nghiêng người, ôm gối ôm vào trong lòng.

Sau đó cậu giữ nguyên tư thế nằm nghiêng một bên này, dịch ra sau từng chút từng chút một, tựa như động vật nhỏ ôm món đồ chơi không chịu buông tay mà nhích tới bên cạnh Ôn Trầm Tập, rồi quay đầu lại nhìn anh…

Trông như đang muốn nói với Ôn Trầm Tập rằng: được rồi, tư thế đã bày xong, anh có thể ôm tôi rồi đó.

Ôn Trầm Tập đành kéo người vào trong lòng.

Anh ngẫm lại rồi tự an ủi bản thân, ít nhất là con cá này vẫn có ý muốn gần gũi với anh.

Có lẽ cậu còn chưa ý thức được, có lẽ anh vẫn có hy vọng.

Chứ đổi thành trai thẳng nào khác ấy hả, ngay cả cơ hội nắm tay anh cũng đừng hòng mơ đến.

Được vây quanh bởi hơi thở quen thuộc, trong lồng ngực lại ôm món quà ba tặng, Trang Ngạn Du cảm thấy thỏa mãn mắt nhắm lại, gần như là vài giây đã ngủ.

Đi vào giấc ngủ với tư thế ấy, nhưng chẳng ngờ tới lúc tỉnh dậy, Trang Ngạn Du lại phát hiện bản thân lại làm tổ trên người Ôn Trầm Tập, hai người mặt đối mặt.

Mà gối ôm thì lại chẳng thấy bóng dáng đâu.

Trang Ngạn Du ngồi dậy, ngây người một lát.

Cậu vừa động đậy thì Ôn Trầm Tập đã tỉnh.

Có điều anh không hề di chuyển mà chỉ mở mắt rồi lẳng lặng ngắm nhìn cậu.

Trang Ngạn Du vừa tỉnh ngủ, vẫn ở trong trạng thái mơ màng mất vài phút.

Cậu ngơ ngác mà ngồi một lúc, sau đó mới chậm rãi nhìn quanh như là đang xác nhận xem bản thân ở nơi nào.

Ôn Trầm Tập rất thích nhìn dáng v

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play