Đương nhiên
đồng trí Trang sẽ
không sờ thật, nhưng ông có dành lời tán thưởng tuyệt đối cho dáng người của Ôn Trầm Tập.
"Tốt
lắm, vóc người rất được, mạnh mẽ!"
Đồng trí
Trang nhớ tới nửa đầu năm mình phải dựng
cái nhà kính lớn phải chuyển một thân cây rất thô tới làm cọc, kết
quả là tốn rất nhiều thời gian.
Già
rồi, sức lực cũng không còn nhiều
nữa.
Thấy ông
Trang không có ý định “ra tay”, Ôn Trầm Tập có cảm giác như đã đi dạo một vòng Địa Ngục, cả người giống như đang nằm mơ.
Vừa rồi cơ thể anh còn cứng
đờ.
Thật sự là
kiểu cứng còng.
Ông Trang
không hề biết rằng chỉ trong mấy giây ngắn ngủi này, Ôn Trầm Tập đã trải qua
toàn bộ cảm giác không còn gì đáng để lưu luyến trong cuộc
sống này, ông còn vô cùng hào hứng thuyết phục Trang
Ngạn Du: "Bé 11, về sau con cũng phải luyện tập nhiều hơn một
chút, để có được thân hình như Tiểu Ôn
vậy, thế mới khỏe mạnh."
Trang Ngạn
Du nói: "Chờ con đi công tác về sẽ luyện tập với A Tập."
Trang Ngạn
Du áng chừng số đo ba vòng của Ôn Trầm Tập bằng mắt, ánh mắt của cậu tựa như có
máy thăm dò, lại thêm sự nhạy cảm với các con số, trực tiếp ghi chép lại
số đo ba vòng của Ôn Trầm Tập một cách chính xác, nói: "Con sẽ luyện
tập để
cường tráng hơn cả A Tập."
Ôn Trầm
Tập: "Thế thì không..." cần.
Ông Trang
vui mừng nói: "Tốt! Đến lúc đó có thể giúp ba gánh cây giống rồi!"
Trang Ngạn
Du: "Nhưng bây giờ con cũng có thể chuyển cây giống được mà."
Đều là cây
giống nhỏ, một bó cùng lắm năm sáu mươi cân.
Ông Trang
nhìn thoáng qua tay chân mảnh khảnh của cậu: "Hay là chờ đến khi nào con
luyện tập được như Tiểu Ôn rồi nói sau đi."
Trang Ngạn
Du: "Con có lòng tin."
Ông Trang
nói: "Ba cũng có lòng tin với con."
Hai ba con dường như đã đạt được thỏa thuận nào đó, liếc
nhìn nhau, cũng khẽ nở nụ cười.
Nụ cười này
khiến Ôn Trầm Tập không hiểu sao có chút hoảng hốt.
Ôn Trầm Tập
không thể không lên tiếng cắt ngang hai ba con đang ăn ý giao lưu,
hỏi: "Tiểu Du, cậu nói muốn
luyện tập cường tráng hơn tôi... Là luyện đến như nào?"
Trang Ngạn
Du nói: "Nếu như phải căn cứ vào số liệu để miêu tả, vòng ngực luyện đến khoảng 120~130cm."
Ông Trang
gật đầu: "Cái này tốt, cường tráng."
Trang Ngạn
Du: "Vòng eo khoảng 85~90cm."
Ông Trang
phụ họa: "Được được, có sức khoẻ, có thể
cúi người trồng hết một mẫu đất."
Trang Ngạn
Du: "Vòng mông 100 là được, cái này không cần phạm
vi."
Ông Trang
lắc đầu, không thể đưa ra ý kiến: "Cái này ba chưa xem kỹ."
Trang Ngạn
Du: "Về phần bắp tay, khoảng 45~50cm, đương nhiên tập luyện còn có thể đạt tới số chu vi vòng bắp tay khỏe
đẹp cân đối lớn nhất là khoảng 55cm đến 60cm, vượt qua phạm vi này sẽ không đẹp."
Ông Trang
đưa ra ý kiến: "Vậy thì 50cm, không thể nhiều hơn nữa, bé 11 của chúng ta vẫn nên đẹp
trai một chút."
Trang Ngạn
Du nhanh chóng nói ra một dãy số liệu,
đằng sau còn có cái gì mà chu vi cổ, chu vi đùi, chu vi bắp chân, hoàn toàn
không ngừng một chút nào.
Sau khi Ôn
Trầm Tập tổng hợp những số liệu này lại với nhau, cho ra một hình người - chàng trai cơ bắp mạnh mẽ trong phim ảnh đua xe Âu Mỹ
nào đó.
Ôn Trầm
Tập: “...”
Anh cảm thấy khó thở: "Như vậy có phải hơi cường điệu rồi không?"
Hai ba con
nhà họ Trang đồng thời nhìn anh, giống như cũng đang hỏi: Không tốt chỗ nào?
Tổng hợp những số liệu này lại, nhìn một cái đã thấy rất khỏe mạnh cường tráng.
Đặc biệt là
ông Trang còn rất hâm mộ, chắc chắn đây sẽ là một tay làm ruộng lão luyện.
Không giống
ông bây giờ đã lớn tuổi, mỗi ngày phải trông nom các loại cây mầm, cũng không
có thời gian luyện tập thành như thế.
Nhưng bé 11
còn nhỏ, vẫn còn cơ hội, ông Trang cực kỳ ủng hộ
cậu.
Ôn Trầm Tập
còn muốn nói gì đó, ngoài cửa lại truyền tới giọng nói: "Sao đứng hết ở chỗ này thế?"
Là Chú Chu
thấy bọn họ chậm chạp mãi chưa đi ra, cho nên tự
mình đi vào xem sao.
Lúc này
đồng trí Trang mới nhớ tới mình vào đây làm gì, vỗ đầu một cái, cười chất
phác: "Đúng đúng, bé 11, bọn họ đều tặng quà
cho con, để trên bàn cả đấy, con mau ra
xem một chút đi!"
Trang Ngạn
Du: "Vâng."
Ba người
cùng đi ra khỏi phòng.
Quà đều
được đặt trên mặt bàn, Lê Tức Và Quý Trí Viễn thì đang ngồi trên chiếc ghế dài
bằng trúc trước đó đặt gối ôm.
Những người
khác rõ ràng chú ý tới, ngoại trừ hai ba con nhà họ Trang đang vui mừng, vẻ mặt của Ôn Trầm Tập lại cực kì nghiêm trọng.
Lê Tức quan
tâm tới bạn tốt, chờ sau khi Ôn Trầm Tập đi tới bèn nhỏ giọng hỏi: "Sao vậy? Bày tỏ xong bị từ chối
à? Hay là bị Chú Trang phát hiện ra cái gì
rồi?"
Ôn Trầm Tập
liếc mắt nhìn hắn, nói mà mặt không có biểu cảm gì: "Không phải."
Nói thật, anh còn mong chú
Trang phát hiện ra chút gì đó.
Nói như vậy thì hẳn là không xảy ra
chuyện gì, vậy sao lão Ôn lại có vẻ mặt này?
Lê Tức lại
hạ thấp giọng: "Vậy là?"
Ôn Trầm
Tập: "Tiểu Du muốn tập gym."
Lê Tức
nói: "Đây không phải là chuyện rất tốt sao? Các ông có thể tập gym
cùng nhau, có chủ đề để cùng trò
chuyện, cũng tốt cho thân thể."
Huống chi,
theo quan điểm của Lê Tức, thời điểm đàn ông đang tập gym là lúc hương vị
hormone phát ra nồng nhất, hấp dẫn người nhất.
Ôn Trầm Tập
bồi thêm một câu: "Cậu ấy muốn luyện thành Kingkong Barbie."
Lê
Tức: ”..."
Ôn Trầm Tập
cảm thấy mình dùng cái ví dụ này không hề phóng
đại chút nào, mặt Trang Ngạn Du không to cao,
dáng dấp lại đẹp mắt, nếu như luyện thành dáng người như cậu vừa mới nói, phối hợp với gương mặt tinh xảo bây giờ của
cậu, chẳng phải chính là Kingkong Barbie sao?
Lê Tức
không nói gì một
lúc lâu, nhìn Trang Ngạn Du vừa ngồi xuống, thực sự
không có cách nào tưởng tượng nổi chàng trai
nhỏ nhắn thanh tú này biến thành dáng vẻ cả
người cơ bắp cuồn cuộn.
Trầm mặc
một phút, hắn mới sắp xếp được ngôn ngữ, tỏ vẻ đồng cảm vỗ bờ vai anh, nói ra câu nói vạn năng dùng vào lúc nào
cũng có thể an ủi người khác:
"Ông
cũng không dễ dàng gì."
Ôn Trầm
Tập: ”..."
Trang Ngạn
Du đã ngồi vào bàn, trên bàn đặt hơn 10 hộp quà.
Cậu cảm
thấy có chút khó hiểu, chẳng phải ở đây chỉ có vài người tham gia sinh nhật cậu
thôi sao? Đâu
ra nhiều quà như vậy?
Quý Trí
Viễn ở bên cạnh dỗ dành nói: "Tiểu Trang đoán xem, biết tôi tặng cậu
cái gì không?"
Trang Ngạn
Du nhớ lại đồ vật Quý Trí Viễn tặng trước đó, nói: "Kiểu như ghim cài
áo, đồng hồ?"
Bởi vì
trước kia Quý Trí Viễn đã tặng khuy măng sét, bị Trang Ngạn Du phân loại thành “đồ trang sức rườm rà”.
Thật ra cậu
cũng không chán ghét những món quà này, chỉ cần được tặng thì cậu đều thích, cho dù là món quà mình không dùng đến.
Dù sao lúc
trước làm Chip không được trải nghiệm loại cảm giác này, nhất là cảm giác tự
tay mở quà.
Quý Trí
Viễn đắc ý nói: "Không phải, lần này tặng một thứ mà cậu chắc chắn sẽ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.