Vì đã hoàn thành nhiệm vụ vượt mức, cách thời gian tan làm còn một tiếng, bộ công trình cũng không sắp xếp thêm nhiệm vụ mà để bọn họ trở về bộ phận của mình trước.

Chỉ là khi để Trang Ngạn Du đi, quản lý còn không quên hỏi cậu một câu: “Tiểu Trang, cậu thật sự không muốn đến bộ công trình của chúng tôi sao? Tiền lương và đãi ngộ gì đó thì có thể đề nghị tăng thêm nữa mà. Cậu vẫn còn trẻ, chẳng phải bây giờ đang là thời kỳ phấn đấu của người trẻ tuổi à, kiếm tiềm mua nhà gì đó.”

Trang Ngạn Du vẫn từ chối như cũ.

Thấy Trang Ngạn Du rời đi không chút do dự, trong lòng quản lý tiếc nuối không thôi.

Một nhân viên kỹ thuật nòng cốt dưới trướng ông nhìn thấy, nhịn không được nói: “Thật ra tôi cảm thấy cũng bình thường mà, tuy người này sửa được nửa đầu bộ phận hệ thống EL, nhưng cậu ấy sửa dựa trên cơ sở vốn có của chúng ta, đâu có khó quá.”

Vị tinh anh này cảm thấy quản lý có hơi làm quá lên, đổi thành anh ta thì cũng có thể làm được.

Dù sao toàn bộ dữ liệu ban đầu đều đặt ở đó, tương đương với đã có khởi đầu, thêm thắt chút phông bạt với thiết lập rồi viết lại là xong, nhân viên bộ kỹ thuật nào mà chẳng làm được.

Quản lý lườm anh ta một cái, biết đối phương không phục vì mình xem trọng người của bộ phận khác, ông bèn nói: “Các cậu có thể, thế sao các cậu vẫn không phát hiện bug. Tiểu Trang vừa đến đã phát hiện ra rồi, sao cậu lại không nói?”

Tinh anh kia có chút ngượng ngùng sờ mũi: “Thì... không phải vẫn đang thu thập dữ liệu sao.”

Quản lý: “Được rồi được rồi, biết các cậu đều là nhân tài, đừng lười biếng nữa, mau đi làm việc đi.”

Quản lý không cảm thấy đó là việc đơn giản, ông dám bảo đảm, cho dù những tinh anh của bộ phận mình có thể cải tạo và nâng cấp hệ thống thì cũng khó lòng chỉ tốn hai tiếng đã viết ra một phiên bản hoàn mỹ được.

Ông đánh giá rất cao Trang Ngạn Du.

Nhân viên kỹ thuật kia thấy quản lý chẳng những không từ bỏ mà còn gọi thẳng đến bộ nhân sự, xin dò hỏi CV của Trang Ngạn Du.

Khi biết cậu không tốt nghiệp ở trường đại học top trong nước, thậm chí chỉ tốt nghiệp cử nhân mà không phải nghiên cứu sinh, không hiểu sao anh ta lại thở phào một hơi.

Chẳng trách chỉ có thể vào trung tâm phục vụ, xem ra là điều kiện học lực không đủ.

*

Lúc sắp tan làm, tâm trạng của mọi người trở nên thoải mái hẳn.

Chu Tuyền thao thao bất tuyệt nói đến chuyện ở bộ công trình, anh ta nói chuyện lúc nào cũng hay thổi phồng lên một chút. Qua ngôn từ trau chuốt của Chu Tuyền, Trang Ngạn Du đã “trổ tài” ở bộ công trình thế nào, toàn bộ người ở đó đều bị kỹ thuật của cậu làm cho khuất phục.

“Thật không đấy? Tiểu Trang lại giỏi như vậy?”

“Vl. Vậy không phải Tiểu Trang sẽ có cơ hội đến trung tâm nghiên cứu và phát triển công trình sao? Vậy lương phải tăng gấp đôi rồi!”

“Tiểu Trang, cậu phải mời cơm đó!”

Mọi người bàn tán sôi nổi, vừa quay đầu đã thấy Trang Ngạn Du ngồi thơ thẩn, mắt nhìn xa xăm, toàn thân bất động.

Chu Tuyền hỏi: “Tiểu Trang, cậu sao vậy? Có phải hối hận vì đã từ chối?”

Trang Ngạn Du im lặng.

Chu Tuyền: “Tiểu Trang? Tiểu Trang?”

Cuối cùng Trang Ngạn Du cũng động đậy, chậm rì rì cho Chu Tuyền một ánh mắt: “?”

Chu Tuyền: “Cậu làm gì vậy? Vừa nãy gọi cậu cũng không phản ứng.”

Trang Ngạn Du: “Ồ, vừa nãy bị đơ máy.”

Chu Tuyền: “Hả?”

Trang Ngạn Du vỗ đầu, dường như vỗ như vậy có thể khiến bộ não bị đơ có thể vận hành lại vậy.

Vừa nãy cậu đang tính toán xác suất gặp được Ôn Trầm Tập ở công ty, số đứng hàng thập phân quá nhiều, xác suất quá nhỏ, làm bản thân tính toán đến lag luôn.

Quả nhiên não người không so được với con chip mà.

Chu Tuyền nhìn kỹ Trang Ngạn Du, phát hiện cậu thật sự không để ý tới bộ công trình bèn cảm thấy hơi không hiểu mạch suy nghĩ của cậu.

Vừa đến thời gian tan làm, Trang Ngạn Du lập tức đứng dậy.

Cậu bồi hồi một lúc lâu trước thang máy mà không gặp được lãnh đạo nào đi thang máy nhân viên, xem ra thang máy cho nhóm lãnh đạo bên kia đã sửa xong rồi.

Trang Ngạn Du thất vọng về nhà.

Cậu không hề biết lúc này, tư liệu về mình đang được đặt ở trước mặt Ôn Trầm Tập.

Anh đang đọc tài liệu về Trang Ngạn Du.

Trước khi trợ lý Lâm đưa tư liệu lên thì đã đọc thuộc tất cả về Trang Ngạn Du, giọng điệu lão luyện: “Trang Ngạn Du, nhân viên bộ phận dịch vụ kỹ thuật, vừa vào công ty hai tháng, tháng trước vì biểu hiện không tệ nên quản lý bộ phận dịch vụ kỹ thuật bảo đảm xin cho cậu ấy kết thúc thử việc trước thời hạn, chuyển làm nhân viên chính thức.”

Ánh mắt Ôn Trầm Tập đặt trên ảnh thẻ nho nhỏ góc bên phải.

Thanh niên trong ảnh nhìn như một học sinh, khuôn mặt cậu là kiểu đẹp trai sáng sủa, màu mắt rất đậm, đôi mắt sáng ngời có thần, toát lên thần thái sáng láng hiên ngang.

Trên thực tế, ngũ quan của cậu trai này trong hiện thực còn đẹp hơn ảnh.

Mà quan hệ gia đình và xã hội của cậu cũng đơn giản vô cùng, đơn giản đến mức viết không hết 1/3 tờ giấy A4.

“Vừa vào công ty hai tháng.”

“Vâng, giám đốc Ôn.”

Trợ lý Lâm thắc mắc: “Giám đốc Ôn, ngài cần tư liệu của cậu ấy, có phải đang nghi ngờ...”

Khoa học kỹ thuật Úy Lam là doanh nghiệp hàng đầu về lĩnh vực khoa học kỹ thuật trong nước, đối thủ cạnh tranh nhiều không kể xiết, nhất là gần đây công ty và quân đội chính phủ có ký một hạng mục đề cập đến thỏa thuận bảo mật quan trọng. Để tránh “gián điệp” của quốc gia khác hay công ty khác trà trộn vào, công ty đã sớm phát ra thông báo bảo mật, thà chấp nhận kiểm tra nhiều lần còn hơn bỏ sót đối tượng tình nghi nào.

Trợ lý Lâm nghi ngờ có phải giám đốc Ôn cũng cho rằng Trang Ngạn Du đang ra sức tiếp cận anh không.

Nghe vậy, Ôn Trầm Tập ngẩng đầu lườm anh ta một cái, đôi mắt dưới kính không gọng mang theo vài phần dò xét: “Cậu như vậy khiến tôi nghi ngờ năng lực chuyên môn của cậu.”

Trợ lý Lâm ho nhẹ một tiếng: “Tôi đang cẩn thận là trên hết.”

Ôn Trầm Tập cất tư liệu của Trang Ngạn Du đi, nói: “Không có khả năng, thôi đi làm việc của cậu đi.”

Trợ lý Lâm: “Vâng.”

Sau đó chợt cảm thấy kỳ lạ, không nghi ngờ Trang Ngạn Du, thế tra tư liệu của cậu để làm gì?

*

Sáu rưỡi tối.

Trang Ngạn Du ăn cơm đúng giờ, theo chuyên gia khoa học, cậu nhai kỹ nuốt chậm, kết thúc bữa tối trong 20 phút, dành ra 5 phút rửa bát dọn bếp, xong thì xuống tiểu khu dưới lầu đi bộ nửa tiếng tiêu cơm, lại đến đánh ba ván cờ với ông cụ dưới gốc cây, cuối cùng ngồi trên ghế đá phe phẩy quạt hóng gió với mấy ông bà cụ.

Nhìn xa xa, khu này toàn là các ông bà cụ đã về hưu, chỉ có một người trẻ tuổi mặt mũi sáng láng đẹp trai ngồi ở trong đó.

Rõ ràng nên là cảnh tượng không hài hòa, nhưng Trang Ngạn Du ở trong đó lại có tinh thần thoải mái, không hiểu sao kết hợp rất ăn ý với các ông bà cụ xung quanh, không nhìn ra một chút không hài hòa nào.

Một bà cụ đi qua còn thuận miệng hỏi một câu: “Ôi, nghe nói cậu nghỉ hưu rồi? Cuộc sống nghỉ hưu thế nào?”

Trang Ngạn Du hài lòng gật đầu: “Cũng không tệ.”

“Cũng không tệ.”

Lời vừa nói ra, Trang Ngạn Du đã phát hiện giọng của cậu và một giọng nghe có vẻ tang thương chồng lên nhau, gần như là đồng thanh.

Trang Ngạn Du quay đầu nhìn thấy ngồi ở bên cạnh cậu là một ông lão tầm khoảng 60 đang nhìn cậu.

Ông lão cạn lời: “Người ta hỏi tôi mà, cậu trả lời làm gì?”

Tầm mắt Trang Ngạn Du lặng lẽ dời đi: “À vâng.”

Cậu cũng vừa nghỉ hưu, không được à?

Trang Ngạn Du vừa quan sát những người đang đi tới đi lui gần đó, vừa ghi nhớ lời nói và cử chỉ của bọn họ mới coi như kết thúc nhiệm vụ học tập nhân loại hôm nay, về nhà ngủ.

Ngày hôm sau là cuối tuần, Trang Ngạn Du về quê một chuyến.

Quê cậu ở vùng ngoại ô thành phố A, không tính là nông thôn. Huyện thành khác đã quy hoạch thành đô thị, huyện của cậu nhiều đất đồi và đất ruộng, quốc gia lại có quy định rõ ràng đất ruộng không thể dùng để xây nhà hay làm kế hoạch khác, do đó không thể khai phá nhiều, thế là nhiều người bắt đầu kinh doanh loại hình du lịch sinh thái.

Khi Trang Ngạn Du đến nhà, ba cậu đang bận mổ gà. Thấy cậu về, mắt ông Trang sáng lên: “Bé 11, con về rồi à, có mệt không, mau rót ly trà uống rồi nghỉ một lát đi.”

Trang Ngạn Du đặt đồ xuống, sau khi uống một ly trà thì đến bên cạnh ông Trang, nói: “Hôm nay ba không đi trồng cây gì ạ?”

Ông Trang đáp: “Sáng đã trồng cây đào rồi, không phải nhà chú Liễu sát vách đang làm du lịch sinh thái gì đó sao, hôm nay phải chiêu đãi mấy vị khách đến từ thành phố, hình như toàn là sếp lớn, miệng kén ăn ghê lắm! Chú ấy bận quá nên ba giúp  làm gà nè!”

Trang Ngạn Du gật đầu, lại hỏi: “Ngày mai có cần trồng cây không ạ?”

Ông Trang nói: “Nhiều lắm, còn có cây anh đào, việt quất, kiwi, phải trồng hết.”

Trang Ngạn Du: “Những cây đó thích hợp trồng mùa đông.”

Ông Trang vặt lông gà, khuôn mặt chất phác, không để ý khua tay: “Bây giờ có nhà kính, còn có phòng nhiệt độ ổn định, mùa nào cũng sống được, yên tâm đi.”

Trang Ngạn Du nghĩ cũng phải bèn không khuyên nữa, nói thẳng luôn: “Vậy mai con giúp ba.”

“Thôi đừng, con cứ để đó, ba trồng dần là được. Con cũng biết một ngày ba không trồng gì thì cả người ngứa ngáy. Đến nhà bếp ăn chút hoa quả đi, ba tự trồng cả đấy, không thuốc trừ sâu, còn tươi lắm đó!”

“Vâng.”

Đợi Trang Ngạn Du ăn xong thanh long, ông Trang đã vặt xong lông gà, đưa cậu mang sang nhà chú Liễu bên cạnh.

Trang Ngạn Du xách gà sang nhà bên cạnh. Nhà của bọn họ không phải nhà cũ mà là nhà xây bằng gạch, trước cửa còn có một cái sân.

Hai nhà cách nhau hơn mười mét, đi vài bước là đã đến. Lúc này trước của nhà chú Liễu đậu bốn năm chiếc xe sang, mỗi chiếc xe đều là loại có giá mấy triệu tệ.

Trang Ngạn Du còn thấy một chiếc hơi quen mắt.

Bước chân của cậu hơi dừng, mắt dần dần mở to, chợt nhấp nháy như là đột nhiên kết nối với ăng ten.

Cậu cẩn thận nhìn từng chữ số trên biển số xe.

Không sai... là xe của Ôn Trầm Tập.

------------

Tác giả nói:

Trợ lý Lâm: Không nghi ngờ thì ngài điều tra người ta làm gì?

Ôn Trầm Tập: Thấy sắc động lòng, không được à?

Trợ lý Lâm:...

-

Trang Ngạn Du vẫn đang buồn phiền làm sao để làm quen anh em: Hay là dứt khoát bỏ đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play