"Khoa học kỹ thuật thay đổi cuộc sống, khoa học kỹ thuật tạo ra tương lai. Công ty Khoa học kĩ thuật Úy Lam là một trong 50 công ty hàng đầu thế giới…”

Màn hình điện tử quảng cáo trong thang máy phát đi phát lại quá trình phát triển của công ty.

Thang máy chậm rãi chạy lên trên, lỗ thông gió thổi từng cơn gió mát lạnh, xua tan cái nóng oi bức giữa mùa hè.

Hai tháng trôi qua, Trang Ngạn Du đã làm ở Công ty Khoa học kĩ thuật Úy Lam được hai tháng. Mãi cho đến hôm nay, cuối cùng cậu cũng gặp được Ôn Trầm Tập.

Người là do cậu chọn lựa, có thành công hay không thì phải xem nỗ lực của chính cậu.

Bởi vì tình bạn cũng cần phải xây dựng, nếu đã có sẵn từ lúc xuyên qua thì đó là tình bạn với người khác chứ không phải với cậu. 

Chẳng trách thang máy này lại trống đến như vậy, nghĩ cũng biết vì mọi người thấy Ôn Trầm Tập ở bên trong nên không dám đi vào.

Muốn gả vào giới thượng lưu và vân vân đều chỉ là lời ngoài miệng mà thôi.

“Cậu muốn đến tầng mấy?”

Bỗng nhiên Ôn Trầm Tập mở miệng, anh nhìn qua, mắt đối mắt với Trang Ngạn Du.

Trang Ngạn Du còn mải suy nghĩ cuối cùng cũng gặp được người, cậu có nên trực tiếp giới thiệu mình không?

Ôn Trầm Tập thấy dường như đối phương sợ hãi khi nhìn thấy mình nên vẫn không nhúc nhích.

Thiếu niên rất tuấn tú, mặt mày tinh xảo như nét bút hoàn mỹ của tạo hóa, tựa như một bức họa chẳng chút tì vết. Nhất là dáng vẻ sửng sốt của cậu khiến cho Ôn Trầm Tập chẳng hiểu sao lại nhớ tới con mèo của một người bạn thân. Khi con mèo đó nhìn thấy người lạ, nó sẽ hoảng hốt theo bản năng rồi lặng lẽ quan sát. Đôi mắt linh động của nó như có ngàn lời muốn nói, nhưng lại ngại nên chẳng nói ra.

Ôn Trầm Tập lại nhìn thoáng cậu nhân viên nhỏ trước mặt, anh khẽ nhếch môi.

Anh vốn không phải là người quá nhiệt tình, nhưng không hiểu sao lại chẳng muốn đối phương bị quản lý phê bình vì đến muộn.

Ôn Trầm Tập cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, hiếm khi chủ động nói: “Cậu đã đi trễ rồi đấy.”

Lúc này Trang Ngạn Du mới hoàn hồn: “Hả?”

Thang máy “ting” một tiếng rồi đi thẳng lên tầng trên cùng.

Tầng trên cùng là phòng làm việc của tổng giám đốc, vậy mà cậu lại đi theo tới tận đây. 

Trang Ngạn Du: “…”

Tòa nhà Công ty Khoa học kĩ thuật Úy Lam có tổng cộng 33 tầng.

Công ty có lịch sử lâu đời, khi đó ở thành phố A chưa có nhiều tòa nhà cao tầng như vậy, thế mà Úy Lam đã sở hữu tòa nhà này. Tòa cao ốc này cũng được coi là cũ so với những tòa nhà văn phòng hàng trăm tầng đang mọc lên hiện nay, nếu không thang máy cũng sẽ không ít như vậy.

Chẳng qua người ta nói công ty đã chi rất nhiều tiền để xây dựng một tòa nhà công nghệ cao mới, bây giờ các nhân viên đều đang chờ chuyển đến đó.

Bên ngoài thang máy.

Trợ lý đặc biệt của tổng giám đốc - Lâm Lâm - vừa hay đi ngang qua thang máy, thấy thang máy dừng lại ở tầng này bèn đứng lại chờ.

Vào lúc này, chỉ có Ôn Trầm Tập mới có thể lên đến tầng trên cùng.

Trợ lý Lâm đang cầm trên tay vài tập tài liệu sắp được đem đến văn phòng tổng giám đốc cho Ôn Trầm Tập.

Cửa thang máy vừa mở ra, trợ lý Lâm nghiêm cẩn nói: “Tổng giám đốc Ôn, hạng mục mới của bộ phận nghiên cứu và phát triển đã…”

Vừa nói được một nửa, đột nhiên anh ta im bặt.

Trợ lý Lâm nhìn hai người đang đứng trong thang máy, một người là lãnh đạo trực tiếp của anh ta - Ôn Trầm Tập, còn người kia là ai?

Ôn Trầm Tập thấy thang máy đã đến tầng cao nhất, lại liếc cậu nhân viên trẻ tuổi thêm một lần nữa.

Có vẻ như đối phương có chút phiền muộn, mặt không chút cảm xúc nhìn chằm chằm vào nút bấm của thang máy, trong mắt hiện lên vài phần ảo não.

Ôn Trầm Tập khẽ nhếch môi dưới.

Trợ lý Lâm: “Vị này là...?”

Trang Ngạn Du: “Thật xin lỗi, tôi đi nhầm.”

Trang Ngạn Du nhanh chóng nhấn xuống tầng 16.

Trợ lý Lâm: “?”

Đi nhầm mà còn có thể đi đến tầng cao nhất hả?

Nhưng cửa thang máy đã sắp đóng lại, chắn ngang tầm mắt của trợ lý Lâm.

Ôn Trầm Tập nhận tập tài liệu từ trợ lý Lâm, thấy anh ta còn đang nhìn chằm chằm vào thang máy bèn hỏi: “Cậu còn đang nhìn gì vậy?”

Trợ lý Lâm vội vã thu hồi tầm mắt, vừa đi sau Ôn Trầm Tập vừa nói: “Không có. Chỉ là tôi hơi ngạc nhiên.”

Không ngờ lại có người dám đi cùng thang máy với sếp lớn.

Ôn Trầm Tập nghĩ đến nhân viên nhỏ vừa nãy, anh quay đầu lại nhìn lại chỉ thấy thang máy đi thẳng xuống “16” rồi dừng lại.

Ôn Trầm Tập đẩy đẩy kính, thản nhiên như không: “Tầng 16 là trung tâm nghiên cứu và phát triển à?”

Trợ lý Lâm đáp: “ Đúng vậy.”

Cứ nghĩ rằng Ôn Trầm Tập nghi ngờ cậu nhân viên đó có điểm đáng ngờ, anh ta hỏi: “Bây giờ ngài có muốn điều tra nhân viên đó ngay lập tức không?”

Ôn Trầm Tập thấp giọng bảo: “Đang yên đang lành, điều tra người ta làm gì?”

Trợ lý Lâm xấu hổ: “Vâng. ”

Vào văn phòng, trợ lý Lâm sắp xếp lại những tài liệu quan trọng rồi từ từ đặt chúng sang một bên. Lúc này anh ta mới quay người bước ra ngoài.

Vừa đi tới cửa, chợt anh ta nghe thấy giọng Ôn Trầm Tập truyền đến từ đằng sau: “Nếu cậu muốn điều tra thì cũng được.”

Trợ lý Lâm: “...”

Lúc này Trang Ngạn Du đã quay về tầng 16, trong lòng cậu có hơi buồn bực.

Thì ra làm quen với anh em thật không dễ chút nào.

“Ủa? Tiểu Trang, sao hôm nay cậu đến muộn vậy?”

“Đúng là Tiểu Trang rồi! Mới nãy tôi vừa cảm thấy bộ phận dịch vụ kỹ thuật của chúng ta không như bình thường, hóa ra là Tiểu Trang chưa tới.”

“Hôm nay Tiểu Trang có chuyện gì vậy? Lần đầu tiên tôi thấy cậu đến công ty muộn như vậy đó.”

Khi đi ngang qua vị trí của các đồng nghiệp khác, mọi người đều rất ngạc nhiên khi thấy Trang Ngạn Du.

Không phải bọn họ kinh ngạc, mà là kể từ ngày đầu tiên Trang Ngạn Du vào công ty, bất kể trời mưa gió, mỗi ngày cậu đều đến trước giờ làm 20 phút đồng hồ.

Lúc đầu mọi người cũng chẳng biết. Mãi đến khi tháng trước đăng bảng chấm công lên, mọi người mới kinh ngạc phát hiện ra đúng thực Trang Ngạn Du đang ở giai đoạn cuối của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế. Liếc mắt một cái, khi quẹt thẻ điểm danh, lúc nào cậu cũng luôn 08:40:00, chẳng trượt một giây nào!

Thấy tất cả mọi người ngạc nhiên như vậy, Chu Tuyền vui vẻ thay Trang Ngạn Du, anh ta giải thích: “Hôm nay cậu ấy cũng đến sớm, nhưng lại phát hiện mình quên đồ, chẳng biết để ở chỗ nào nữa.”

Trang Ngạn Du “Vâng” một tiếng, mỉm cười lễ phép với đồng nghiệp.

Thấy cậu cười, Chu Tuyền ồ lên, nói với vẻ rất khoa trương: "Đừng cười nữa. Cậu xem nhóm con gái ngồi phía đối diện đều đang nhìn chằm chằm cậu đấy!"

Trang Ngạn Du khó hiểu: "Sao cơ?"

Cậu ngẩng đầu, theo bản năng nhìn về phía đối diện, vừa hay bắt gặp ánh mắt của không ít cô gái đang ngó trộm.

Khi các cô gái nhìn thấy Trang Ngạn Du nhìn qua, một số ngượng ngùng dời đi tầm mắt, trong khi một số khác lại vẫy tay thoải mái với Trang Ngạn Du.

Những người đàn ông trong bộ phận dịch vụ kỹ thuật nhìn mà vừa chua chát vừa hâm mộ.

Toàn bộ tầng 16 là trung tâm nghiên cứu và phát triển của công ty. Trung tâm nghiên cứu và phát triển chỉ có hai bộ phận, gồm bộ phận chăm sóc khách hàng và bộ phận dịch vụ kỹ thuật, vừa hay cửa của hai bộ phận này lại đối diện nhau .

Vì bộ phận dịch vụ kỹ thuật sẽ hỗ trợ về vấn đề kỹ thuật và bảo trì cho nhóm khách hàng, hơn nữa công ty có nhiều sản phẩm nên nhóm khách hàng mà công ty phải đối mặt là vô cùng lớn. Do đó, bộ phận dịch vụ kỹ thuật được tách riêng ra khỏi bộ phận kỹ thuật và được xếp ở trung tâm nghiên cứu và phát triển này.

Trên có thể kết nối với công trình và hỗ trợ, dưới có thể kết nối nghiên cứu sản phẩm mới, cuối cùng còn có thể cung cấp dịch vụ kỹ thuật cho khách hàng một cách độc lập, linh hoạt.

Quan trọng nhất là bộ phận chăm sóc khách hàng ở bên phía đối diện kia. Tất cả đều là những chị gái xinh đẹp đáng yêu, dịu dàng rung động lòng người!

Nếu các chị em không chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Trang thì tốt rồi.

“Từ sau khi Tiểu Trang đến đây, các chị em bên chăm sóc khách hàng chỉ nhìn chằm chằm vào Tiểu Trang.”

“Hâm mộ chứ gì? Trước khi Tiểu Trang đến, các cô gái cũng đâu có nhìn cậu một lần nào!”

“Nói cho cùng thì cậu cũng hâm mộ giống vậy thôi. Đều là chó độc thân cả, đừng xỉ vả nhau được không?”

Quản lý bộ phận nghe được cuộc thảo luận của bọn họ bèn cười ha hả nói: “Tôi cảm thấy được đấy chứ. Sau khi Tiểu Trang đến bộ phận chúng ta, tất cả mọi người càng chỉn chu hơn.”

Nghe vậy, cánh đàn ông trong bộ phận dịch vụ kỹ thuật ngơ ngác nhìn nhau, ngầm hiểu trong lòng.

Hết cách rồi, rõ ràng Trang Ngạn Du rất tuấn tú, lại còn trắng trẻo sạch sẽ.

Lúc trước khi cậu chưa đến, cơ bản nhóm đàn ông trong bộ phận cũng không để ý đến bề ngoài của mình. Tuy không đến độ nhếch nhác lôi thôi, nhưng mọi người đều là otaku, không ở trong công ty thì sẽ ở trong nhà, chẳng nghĩ đến việc chăm sóc, sửa soạn cho mình.

Khi Trang Ngạn Du đến, cậu như một đóa hoa sen trắng mọc trong vũng bùn, không có so sánh sẽ không có tổn thương!

Trước kia mọi người cũng không biết mình lôi thôi thế nào, bây giờ nhìn kiểu gì cũng thấy mình LOW. Rõ ràng đều là áo sơ mi và quần âu, cớ sao người ta mặc vào chính là sinh viên trẻ đẹp tỏa nắng, họ mặc vào thì trông như mọt sách với đôi mắt gấu trúc.

Sau đó thực tế chứng minh, hóa ra người ta có khuôn mặt đẹp, dáng người chuẩn và làn da trắng.

Vì vậy, nhóm đàn ông bắt đầu mua các sản phẩm chăm sóc da, sử dụng sữa rửa mặt, buổi tối cũng đi ngủ sớm một chút, tinh thần diện mạo càng ngày càng cải thiện tốt hơn.

Quản lý bộ phận rất vui khi nhìn thấy loại cạnh tranh tích cực này, ông nhìn Trang Ngạn Du với ánh mắt thêm phần quý mến: “Tiểu Trang này, bên bộ phận công trình kia yêu cầu tôi điều một vài người đến hỗ trợ. Hôm nay cháu đi cùng với Chu Tuyền đi, có thể sẽ học thêm được chút gì đó.”

“Vâng.”

Đây là lần đầu tiên Trang Ngạn Du được điều đi, Chu Tuyền như người anh em tri kỉ dẫn đường giới thiệu với cậu: “Trước khi sản phẩm mới của bộ phận dịch vụ kỹ thuật của chúng ta ra mắt, chúng ta chỉ cần hỗ trợ giải quyết các trục trặc xuất hiện của sản phẩm cũ. Nhưng chất lượng của sản phẩm công ty đều tốt, trên cơ bản không có vấn đề gì. Do đó trước khi sản phẩm mới ra mắt, bộ phận dịch vụ kỹ thuật chúng ta có thể xem như khá nhàn rỗi. Công trình nghiên cứu và phát triển kỹ thuật hoặc trụ sở kỹ thuật rất thích tìm chúng ta hỗ trợ.”

Trang Ngạn Du gật gật đầu: “Cái này thì tôi biết.”

Chu Tuyền tiếp tục nói: “Mà chờ sản phẩm mới ra mắt, bộ phận dịch vụ kỹ thuật của chúng ta sẽ bắt đầu bận rộn trở lại. Phần lớn những yêu cầu nâng cấp, báo cáo nâng cấp, báo cáo thí nghiệm đều cần dịch vụ kỹ thuật phối hợp với bộ phận công trình và trung tâm nghiên cứu để hoàn thành. Thậm chí một vài bản hướng dẫn thao tác hay hướng dẫn bảo trì đều cần chúng ta giúp. Cậu vừa tới công ty không lâu, tháng thứ nhất sẽ thường làm việc vặt. Tháng này chuyển lên chính thức, vừa vặn rảnh rỗi không chuyện gì làm, lát nữa nếu có gặp được việc không hiểu thì cậu đừng ngại, cứ trực tiếp hỏi tôi hoặc hỏi các đồng nghiệp khác.”

Trang Ngạn Du: “Cảm ơn.”

Chu Tuyền cười ha hả: “Khách sáo gì, tất cả chúng ta cùng một công ty, dù sao tôi cũng là tiền bối mà.”

Khi đến bộ phận kỹ thuật, đúng là ai cũng bận rộn, căn bản không ai quan tâm đến hai người tới hỗ trợ.

Thật ra người bên bộ phận dịch vụ kỹ thuật không quá thích đến đây hỗ trợ, vì ở đây quá áp lực mà còn không có tiền tăng ca, chẳng bằng cứ ở yên bộ phận dịch vụ kia làm biếng còn hơn.

Ngược lại, Chu Tuyền đã quá quen với cảnh này: “Đây mới là giai đoạn đầu, chờ tới giai đoạn sau sẽ còn bận rộn hơn.”

Anh ta dẫn Trang Ngạn Du tìm đến quản lý của bộ phận kỹ thuật, giải thích mục đích mình đến.

Quản lý bộ phận kỹ thuật vỗ tay một cái: “Tới vừa lúc, có cái thí nghiệm đang cần thu thập dữ liệu BUG, hai người kiểm tra thêm vài lần đi.”

Trang Ngạn Du nhanh chóng bị phân cho công việc thử nghiệm lại hệ thống. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Hệ thống này khá giống với hệ thống sinh thái, lúc vận chuyển khá trôi chảy, chưa thấy vấn đề gì. Nhưng các kỹ thuật viên lại nhạy bén phát hiện, bộ nhớ trong của hệ thống sẽ không ngừng tăng dữ liệu khi vận hành. Dưới bề ngoài thoạt trông không có vấn đề gì, thật ra khi dữ liệu ở bộ nhớ trong của hệ thống quá tải thì sẽ bị đơ hoặc chết máy. 

Chu Tuyền tiện miệng hỏi: “Bộ nhớ sẽ tăng dữ liệu như thế nào? Có phải nó toàn lưu mấy tệp rác không? Có cài đặt lệnh xóa tự động không?”

“Có cài đặt, nhưng cái này không phải là file rác. Tôi còn chưa tìm được nguyên nhân, cùng lắm thì thử nghiệm mấy lần rồi phân tích thì mới biết.”

“Ok, tôi sẽ kiểm tra thêm vài lần nữa xem.”

Trang Ngạn Du cùng Chu Tuyền đều tự ngồi ở trước máy thí nghiệm chuyên dụng, đây là hệ thống còn chưa chính thức đầu tư sản xuất, nó cần thí nghiệm liên tục, hơn nữa không thể mang ra khỏi công ty, thậm chí là không thể mang ra khỏi bộ phận này.

Trước khi Trang Ngạn Du bắt đầu mô phỏng, Chu Tuyền còn không quên nhắc nhở cậu: “Tiểu Trang, nếu nhìn không hiểu thì cứ hỏi tôi, đừng ngại. Cậu mới tiếp xúc lần đầu, có anh đây hỗ trợ cậu.” 

Trang Ngạn Du: “Được.”

Khi bắt đầu thí nghiệm, Chu tuyền thấy Trang Ngạn Du nhìn mà mắt không chớp, không biết cậu có hiểu không nên nhỏ giọng nói: “Nơi này không có người khác, chỉ có tôi, không hiểu thì không cần ngại đâu.”

Trang Ngạn Du: “Được.”

Sau đó, lần mô phỏng đầu tiên chấm dứt, Chu Tuyền không phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì, chỉ thu thập số liệu mô phỏng bình thường. Khi anh ta chuẩn bị mô phỏng lần thứ hai, Trang Ngạn Du nêu nên 3 lỗi BUG.

Chu Tuyền:”??”

Chu Tuyền: “Những chỗ này có BUG sao?”

Chu Tuyền không quá tin tưởng, mình còn chưa tìm ra vấn đề, Tiểu Trang mới tiếp xúc thì nhìn ra kiểu gì được?

Vào lần thứ hai hệ thống mô phỏng chấm dứt, Chu Tuyền kiểm tra theo bug Trang Ngạn Du nói, quả thật phát hiện có chút vấn đề.

Mà vào lúc này, Trang Ngạn Du đang viết phương pháp sửa chữa và nâng cấp.

Chu Tuyền: “...??”

Lần thứ ba mô phỏng chấm dứt, Trang Ngạn Du đã sửa xong tất cả các lỗi trong file được sao lưu, hơn nữa chỉ cần hai tiếng đồng hồ đã nâng cấp cả hệ thống, thậm chí sửa lệnh code đơn giản và trôi chảy hơn.

Chu Tuyền: “…”

Móa.

Chu Tuyền không dám tin: “Thiệt hay giả vậy, Tiểu Trang cậu... giấu nghề à! Thế cũng được luôn?”

Nghĩ đến bản thân vừa nhắc Trang Ngạn Du không hiểu thì hỏi mình, Chu Tuyền không khỏi xấu hổ.

Trang Ngạn Du tải lại hệ thống mới, bắt đầu mô phỏng vận hành: “Tất cả hệ thống cần được thử nghiệm mới biết có hoạt động không, thử xem là biết ngay.”

Chu Tuyền nhìn không chớp mắt trước số liệu mô phỏng đã được sửa chữa và nâng cấp, càng xem càng khiếp sợ!

Sự trôi chảy này!

Tốc độ mượt mà này!

Quản lý của bộ công trình nhìn Trang Ngạn Du như đang nhìn thấy cục vàng: “Nhóc con này khá đấy!”

Phải biết là khi bọn họ phát hiện ra lỗi của hệ thống này đã không ngừng điều chỉnh thử nghiệm hơn một tuần nay.

Hết một tuần, ngày nào người bên bộ phận kỹ thuật cũng đến hỗ trợ, nhưng chỉ là phụ trách thu thập số liệu. Chờ trình số liệu lên xong, sẽ có nhân viên bộ phận nghiên cứu cùng nhân viên kỹ thuật đi điều chỉnh, thử sửa chữa lần nữa.

Cùng là dịch vụ kỹ thuật, chủ yếu tập trung vào việc “dịch vụ”, nhưng nếu nói tới kỹ thuật chuyên nghiệp thì chỉ có thể tìm ở bộ phận kỹ thuật, mà kỹ thuật viên của bộ phận kỹ thuật cũng không đi nhúng tay vào bộ phận dịch vụ. 

Giờ thì hay rồi, một cậu trai bên bộ phận “dịch vụ” không chỉ sửa được Bug của hệ thống mà còn viết lại chuỗi code! 

Mà một hạt giống tốt như thế lại không phải là kỹ thuật viên chuyên nghiệp!

Vì thế, cả một buổi chiều, sau khi hệ thống mới chạy hàng trăm lần với tốc độ cực nhanh mà không có bất kỳ BUG nào, trái tim quản lý bắt đầu rục rịch: “Cậu tên là Tiểu Trang đúng không? Có hứng thú đến bộ phận kỹ thuật của bọn tôi không? Tiền lương và phúc lợi của bộ phận kỹ thuật bọn tôi còn tốt hơn cả bộ phận dịch vụ kỹ thuật của cậu đấy.”

Chu Tuyền ở một bên trợn mắt há hốc mồm, nghe quản lý hỏi như vậy bèn vội vàng huých khuỷu tay vào Trang Ngạn Du, nhắc nhở cậu mau chóng đồng ý!

Đây chính là bộ phận trung tâm nghiên cứu, bên trong đều là tinh anh giới kỹ thuật đó!

Ai ngờ Trang Ngạn Du lại trực tiếp cự tuyệt.

Quản lý sửng sốt: “Cậu không muốn tới à?”

Trang Ngạn Du nói: “Vâng.”

Quản lý khó hiểu: “Có thể nói cho tôi biết lý do không?”

Trang Ngạn Du nói: “Bộ phận này quá bận rộn.”

Quản lý: “Hả?’

Bận rộn không phải chuyện tốt sao?

Bận rộn đại diện cho việc công ty vận hành tốt, cho tiền lương cao, cho tiền thưởng của nhóm tinh anh cũng cao nốt! 

Trang Ngạn Du lắc đầu.

Nếu bận rộn, cậu sẽ không có cơ hội tìm anh em tốt tương lai.

Nếu bận rộn, cậu sẽ không thể cùng đi làm và tan ca, cùng đi du lịch hay uống rượu với anh em tốt.

Cậu đến để nghỉ hưu dưỡng lão chứ không phải đến để tăng ca dài đằng đẵng.

Điều quan trọng nhất là, tiến độ tình bạn của cậu và Ôn Trầm Tập là 0%

Cúi đầu, thấy thông báo trong nhóm:

[Thang máy của bên quản lý cấp cao sửa được rồi, lúc tan tầm có thể yên tâm, sẽ không chạm mặt nhóm lãnh đạo đâu!]

Trong nhóm hoan hô một phen, mọi người sôi nổi rải hoa, chúc mừng đêm nay không cần cố gắng tăng ca!

Trang Ngạn Du mím môi, không gia nhập hàng ngũ hoan hô. Bởi vì cậu khác với mọi người.

Cậu mất đi cơ hội duy nhất tìm anh em tốt tương lai.

Quả nhiên làm người thật khó.

--------------------

Tác giả nói:

Ôn Trầm Tập: Cậu ấy đúng gu của tôi (Vừa gặp đã yêu, biu~)

Trang Ngạn Du: Anh em tốt thật khó làm quen. (Thật sự không được thì thôi vậy.JPG)

Ôn Trầm Tập: (Tay Nhĩ Khang): Đừng, cậu thử lại đi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play