Trang Ngạn Du xách con gà đã mổ xong, vội vã bước vào sân nhà chú Liễu.
Cả nhà chú Liễu đang bận, hai mắt Trang Ngạn Du như máy dò tìm kiếm xung quanh một lúc, không nhìn thấy người lạ nào ngoài gia đình chú Liễu.
“Tiểu Du, cháu về rồi à?” Chú Liễu tinh mắt nhìn thấy cậu bèn vội vàng chào hỏi.
“Vâng, chú Liễu.” Trang Ngạn Du mím môi, hỏi: “Khách... không ở đây ạ?”
Chú Liễu cười nói: “Cháu nói mấy ông chủ kia hả, ra con sông đằng trước câu cá rồi.”
Chú Liễu lắm lời nhưng không có ý xấu, chỉ cho là Trang Ngạn Du tò mò, tâm trạng rất tốt nên đứng buôn với cậu, nói trong ba ông chủ này có một người trước đây từng đến một lần, người rất hào phóng, tiêu xài xa hoa, còn đặc biệt thích ăn loại gà ta thả vườn của bọn họ vì ăn ngon hơn những chỗ khác, lần này còn mang theo mấy người bạn của mình đến.
“Con trai chú nói, xe bọn họ lái ít nhất cũng có giá mấy triệu tệ, họ đều là ông chủ lớn nhưng không hề kiêu căng, đều rất dễ nói chuyện.”
Trang Ngạn Du nghĩ thầm– tất nhiên rồi, anh em của cháu, đương nhiên phải tốt.
Chú Liễu: “Chắc bọn họ sẽ ở đây lâu, nói là tối muốn ăn cá tự câu, nhờ bọn chú nấu cho, cá ở chỗ này của chúng ta cũng ngon nữa.”
Trang Ngạn Du nghe thấy mấy người Ôn Trầm Tập cũng không vội đi bèn không gấp nữa, chỉ lẳng lặng nghe, thuận tiện giúp đỡ chú Liễu.
Chú Liễu mau chóng phát hiện khi mình cần cây kéo, còn chưa kịp mở miệng, Trang Ngạn Du đã đưa kéo qua, khi ông ấy cần dùng nước để rửa, cậu đã mang nước đến rồi.
Chỉ có những người sống đã cùng nhau trong thời gian dài, quá quen đối với lời nói và hành động của đối phương thì mới có thể ăn ý như vậy.
Nhưng chú Liễu với Trang Ngạn Du thật ra lại rất xa lạ, trước đây chú chỉ biết lão Trang có đứa con trai nhưng lại chưa từng gặp cậu.
Hai tháng nay, thỉnh thoảng chú mới gặp cậu được một, hai lần.
Chú Liễu ngạc nhiên nói: “Tiểu Du, sao cháu như con giun trong bụng chú vậy, chú muốn làm gì cháu cũng biết!”
Trang Ngạn Du nói: “Đoán ra từ logic hành vi thôi ạ.”
Chú Liễu mờ mịt: “Cái gì cơ?”
Trang Ngạn Du đang muốn giải thích thì nghe thấy bên phòng bếp gọi chú Liễu vào hầm gà, chú Liễu cũng mặc kệ cậu, chào cậu xong thì vào trong.
Chú Liễu vừa đi, Trang Ngạn Du đã không còn cớ để ở lại nhà họ Liễu nữa. Cậu quay người ra ngoài, lần này đi chậm vô cùng.
Theo bước chân của người bình thường, khoảng cách của một sải bước tầm 50 đến 70cm, trước đây cậu lấy đoạn giữa làm giá trị trung bình, khoảng cách giữa mỗi bước chân là 60cm, còn thời gian đi một bước mất 0,8 giây. Nếu bây giờ cậu kéo dài khoảng cách và thời gian đến 50cm x 1,5 thì thời gian và khoảng cách về nhà có thể kéo dài...
Nhưng có kéo dài nữa, hai nhà cách nhau có mười mấy mét, đi một xíu là đến rồi.
Mặt trời còn chưa đến giữa trưa đã nóng vô cùng, đặc biệt trong thời tiết ở phía Nam, đứng bên ngoài chưa được bao lâu, mồ hôi đã chảy đầm đìa.
May mà chỗ này được sông núi bao quanh, bốn bề đều có bóng cây vây bọc, một trận gió thổi đến là có thể cảm nhận được gió mát ngày hè.
Bên bờ sông, ba người ngày thường cực ít thời gian rảnh, lại toàn là sếp sòng khó hẹn gặp, giờ phút này đang thong dong ngồi trên ghế ở ngoài trời câu cá.
Đều nói mười người đàn ông thì chín người thích câu cá.
Bạn bè của Ôn Trầm Tập cũng không ngoại lệ.
“Chỗ tôi chọn cũng được đấy nhỉ?” Quý Trí Viễn đắc ý nói: “Lần trước lúc lão Chu đưa tôi đến, tôi đã nghĩ nhất định phải đưa các ông tới một lần.”
“Cá ở đây cũng béo ghê.” Lúc nói, Lê Tức lại câu được một con cá đang vui vẻ nhảy nhót: “Buổi tối chúng ta có thể ăn tiệc toàn cá rồi.”
Trong ba người chỉ có mỗi Ôn Trầm Tập không câu được con cá nào.
Anh cũng không vội, chỉ đặt cần câu đang im lìm sang một bên, lấy máy tính xách tay đặt trên ghế đẩu lên xem email mới nhất mà trợ lý Lâm gửi đến.
Trong mail là tư liệu của Trang Ngạn Du.
Một buổi tối, đủ cho Ôn Trầm Tập đọc thuộc lòng tư liệu của cậu, nhưng anh vẫn không nhịn được mở ra xem.
Lê Tức: “Lão Ôn, đã nói đừng mang công việc theo rồi mà, sao lại cầm máy tính lên thế!”
Ôn Trầm Tập thuận miệng đáp: “Đọc một phần tư liệu.”
Quý Trí Viễn lẩm bẩm: “Tư liệu gì còn phải đọc lúc này, tôi tắt cái điện thoại công việc là vì không muốn để người khác làm phiền chúng ta tụ họp, hôm nay là sinh nhật tôi đấy!”
Giọng Ôn Trầm Tập chẳng có chút dao động nào: “Ồ, đúng lúc năm nhuận, có ba tháng 6, hết ngày hôm nay, sau này còn có lần thứ hai, thứ ba mà.”
Ôn Trầm Tập đã quen rồi.
Cho dù không phải năm nhuận, sinh nhật dương lịch hay âm lịch của Quý Trí Viễn cũng phải tách ra đón một lần.
Lê Tức cười: “Đừng nói như vậy chứ, tiệc sinh nhật sau đó sẽ không nhẹ nhàng như vậy, cho dù không làm tiệc thì bác trai bác gái cũng không cho cậu ta chạy ra ngoài. Mà này lão Ôn, lần nào ông cũng bận, khó lắm chúng ta mới ra ngoài được một chuyến.”
Hai người kẻ xướng người họa tố cáo Ôn Trầm Tập, kết quả nói xong, chỉ thấy anh vẫn xem máy tính xách tay.
Nói đúng ra là Ôn Trầm Tập đang xem ảnh thẻ của Trang Ngạn Du.
Ảnh thẻ sắc nét vô cùng, trên khuôn mặt đẹp trai tràn đầy sức sống của nam sinh còn không nhìn thấy lỗ chân lông, ánh mắt sáng ngời như ngọn hải đăng trên bờ biển, từ khoảng cách xa cũng có thể cảm nhận được ánh sáng chiếu lên khuôn mặt hồng hào.
Rốt cuộc là câu cá hay ngắm Du?
Đột nhiên phát hiện, dường như “cá” hay “Du” thì đều phát âm là “yu”, Ôn Trầm Tập nhẹ nhàng nhếch môi.
Bạn tốt thấy Ôn Trầm Tập nhìn màn hình không chớp mắt, hết sức cạn lời: “Nói thật chứ, ông là thằng cuồng công việc, mấy đứa bạn thân như chúng ta còn có thể nhịn, chứ nếu thật sự đổi thành người khác, ông hẹn hò với người ta mà còn làm việc thì ai chịu nổi? Tôi cảm thấy lão Ôn đời này độc thân chắc rồi.”
Lê Tức cười nói: “Chưa nói đến vấn đề độc thân hay không, muốn để cây vạn tuế như cậu ta nở hoa mới khó chứ? Nhiều năm như vậy, ông thấy có thấy cậu ta động lòng với ai chưa? Cậu ta chính là một cây vạn tuế già, sao có thể nở hoa chứ?”
Quý Trí Viễn nghĩ: “Nói cũng đúng. Cho nên lão Ôn, rốt cuộc ông thích kiểu người thế nào? Công ty tôi nhiều trai xinh gái đẹp như vậy, tuy không phải tất cả đều là đỉnh lưu giới giải trí nhưng nhan sắc tuyệt đối ok, hay là lúc về tôi đưa mấy tấm ảnh qua để ông chọn nhé, xem xem có hợp mắt không?”
Ôn Trầm Tập lưu tấm ảnh thẻ vào máy tính, không hứng thú với ý kiến của Quý Trí Viễn đưa ra chút nào: “Không cần, không hứng thú.”
Ôn Trầm Tập đang chuẩn bị cất máy tính, khóe mắt đột nhiên liếc thấy một bóng dáng có hơi quen thuộc.
Người vừa ở trong màn hình máy tính của anh cứ thế xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn của anh như vậy, Ôn Trầm Tập nghiêng đầu nhìn, quả nhiên là con “cá” anh vừa mới xem.
Ôn Trầm Tập nhíu mày: “Trùng hợp như vậy?
Bên kia, Trang Ngạn Du cúi đầu, đang tính toán phương hướng và góc độ.
Tầm nhìn của con người có hạn, khác với lúc trước khi cậu làm hệ thống, tầm nhìn của hệ thống có thể nhìn toàn cảnh 360 độ, nhưng tầm nhìn một bên mắt của con người thì góc rộng nhất là hơn 150 độ, mức độ tầm nhìn của hai mắt cao nhất có thể đến 188 độ, nhưng hai mắt cùng nhìn thì tầm nhìn chắc chỉ trong khoảng 124 độ. Và trong tầm nhìn khoảng 124 độ ở đây, tất cả vật thể mà hai mắt con người nhìn thấy mới có cảm giác lập thể.
Đương nhiên, điều này cũng trừ tất cả vấn đề cận thị, viễn thị, loạn thị ra.
Nhưng mà Ôn Trầm Tập có đeo kính, cho nên có thể loại trừ vấn đề này.
Trong mắt Trang Ngạn Du như xuất hiện một khu vực hình tròn, biểu đồ tròn này có thể lấy phương hướng của Ôn Trầm Tập hướng đến làm hướng nhìn chính, còn Ôn Trầm Tập đang nhìn trong tầm nhìn là 124 độ, và góc độ vị trí trước mắt của anh còn thừa 45 độ.
Nghĩa là chỉ cần cậu đi về phía trước vào góc 45 độ này, trong tầm nhìn của Ôn Trầm Tập sẽ xuất hiện lập thể của cậu mà không phải chỉ có một hình ảnh phẳng.
Trang Ngạn Du bước thêm một bước, còn 20 độ.
Cậu cúi đầu nhìn không chớp mắt, tăng thêm khoảng cách bước chân, lại thêm một bước, -5.
Chắc là anh ấy có thể nhìn thấy mình rồi.
Quả nhiên, một lát sau giọng của Ôn Trầm Tập vang lên...
“Trang Ngạn Du?”
Trang Ngạn Du vờ kinh ngạc ngẩng đầu, ánh mắt đặt trên người Ôn Trầm Tập, lộ ra vẻ mặt nghi hoặc của con người mà cậu đã cố học: “Giám đốc Ôn?”
Trang Ngạn Du tự nhiên đi qua, khách khí hỏi: “Giám đốc Ôn, sao anh lại ở đây?”
Nhưng Trang Ngạn Du mau chóng nhận ra, sao anh em tốt lại biết tên cậu?
Lần trước bọn chỉ gặp một lần ở thang máy.
Nhưng sự nghi ngờ lập tức bị Trang Ngạn Du vứt qua sau đầu, đây chính là anh em tốt mà sếp kiếp trước của cậu phát cho, tiến độ nhanh một chút cũng bình thường, cậu còn đang lo tiến độ không đủ, phải làm quen lại từ đầu đây này.
Ôn Trầm Tập đẩy kính, che đôi mắt hơi sắc bén dưới cặp kính không gọng: “Đi chơi với bạn, sao cậu lại ở đây?”
Trang Ngạn Du cười với anh: “Nhà tôi ở đây mà.”
Trong đầu Ôn Trầm Tập nhanh chóng nhớ lại tư liệu cá nhân của Trang Ngạn Du vừa xem.
Đúng rồi, hình như địa chỉ quê quán của cậu ở đây.
Quý Trí Viễn và Lê Tức tò mò nhìn qua: “Lão Ôn, vị này là...”
Ôn Trầm Tập lời ít ý nhiều: “Nhân viên công ty, Trang Ngạn Du.”
Trang Ngạn Du cũng rất lễ phép: “Chào các anh.”
Trong lòng lặng lẽ hít một hơi, vốn dĩ người nên thong dong câu cá với anh em tốt phải là mình mới đúng.
“Trùng hợp như vậy mà cũng gặp được, nào nào, Tiểu Trang lại đây ngồi đi.” Quý Trí Viễn nhiệt tình chào hỏi Trang Ngạn Du: “Cậu nhìn trẻ thật, có thể khiến lão Ôn nhớ rõ, không lẽ cậu là nhân tài kỹ thuật gì đó? Đúng là tuổi trẻ tài cao!”
Trang Ngạn Du khách sáo nói: “Không phải, bộ phận chúng tôi chủ yếu làm “dịch vụ”.”
“À, bộ phận dịch vụ hả.”
Hai người nhóm Quý Trí Viễn nhìn nhau sâu xa một cái, nhân viên của tổng bộ trong công ty khoa học kỹ thuật Úy Lam có mấy nghìn người, còn tưởng người có thể khiến Ôn Trầm Tập chủ động chào hỏi sẽ là nhân tài kỹ thuật cao cấp gì. Công ty khoa học kỹ thuật ấy mà, quan trọng nhất là “khoa học kỹ thuật”, ai ngờ lại không phải.
Có chút lạ.
Hai người nghi ngờ nhìn Ôn Trầm Tập.
Ôn Trầm Tập không để ý đến ánh mắt của bọn họ, đưa cần câu trong tay cho Trang Ngạn Du, hỏi: “Biết câu cá không?”
Trang Ngạn Du vừa mừng vừa lo, thanh tiến độ tình bạn vốn dĩ chỉ có 0% đột nhiên lạm phát, một phát tăng lên 50%.
Trong tiểu thuyết võ hiệp, đột ngột tiếp nhận nội lực quá nhiều chính là cảm giác này nhỉ...
Trang Ngạn Du: “Chưa từng câu, nhưng chắc là biết.”
Ôn Trầm Tập: “Chắc là?”
Trang Ngạn Du: “Quăng cần, nhấc cần, căn đường mực nước, còn có móc chính xác trọng lượng thức ăn và thả vào nước...”
Ôn Trầm Tập thấy Trang Ngạn Du nói từng bước một, dường như đọc thuộc lòng biện pháp câu cá nào đó trên mạng, anh hơi nhíu mày, nói: “Thử xem sao.”
Ôn Trầm Tập lấy mồi câu cá bị ăn mất một nửa về, móc thức ăn mới lên, lại quăng cần giúp Trang Ngạn Du.
Thấy anh em tốt chuẩn bị hết cho mình, mình chỉ cần phụ trách giữ cần câu là được, cảm giác trướng đầy trong cơ thể của Trang Ngạn Du càng tăng lên, cậu mở to mắt nói “được”.
Không hổ là hợp tính và xứng đôi với cậu nhất, quả nhiên là anh em tốt!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Trang tâm cơ: Cuối cùng cũng làm quen được với anh em tốt rồi! Vô cùng xứng đôi! Quả nhiên đã định trước là anh em tốt mà!
Ôn Trầm Tập: Nhìn gần lại càng thích, rung động + 100%