Điện thoại đột nhiên bị ngắt, suy nghĩ đầu tiên của Quý Trí Viễn là tín hiệu không ổn định.
Anh ta lập tức gọi lại.
Đây là chuyện rất hiếm
thấy, anh ta định nhắn Wechat cho Trang Ngạn Du, hỏi xem cậu có còn ở nhà Ôn
Trầm Tập không, kết quả Trang Ngạn Du đã gọi lại.
Thật ra khi nghe Trang
Ngạn Du nói hiện tại cậu vẫn đang ở nhà anh, Quý Trí Viễn cảm thấy có chút kỳ
lạ.
Anh ta và Lê Tức cùng
lắm chỉ ngủ lại một đêm, lại còn là ở
nhờ.
Mọi người đều là đàn
ông trưởng thành cả, cho dù là anh em tốt đi chăng nữa, ngày nào mở mắt, nhắm
mắt cũng thấy đối phương thì ngán quá.
Cho dù quan hệ tốt đến
đâu, Quý Trí Viễn cũng sẽ cảm thấy rất nhàm chán.
Ban ngày làm gì? Ban
đêm làm gì?
Ăn cơm, chơi game, xem
phim?
Thỉnh thoảng đọc kịch
bản phim truyền hình nhà đầu tư gửi đến, nghĩ xem nên đầu tư vào dự án nào, anh
ta còn đọc nhiều đến mức sắp ói luôn rồi.
Mà Quý Trí Viễn hiểu
rõ anh em tốt của mình - chó độc thân ngàn năm, cây vạn tuế vạn tuổi, chỉ
thích ở một mình, lâu lâu gặp gỡ bạn bè còn được, chứ còn sống cùng một người
bạn trong một thời gian dài, kiểu gì cũng sẽ thấy phiền chán như anh ta thôi.
“Tút tút tút...”
Điện thoại vẫn kết nối
được, rõ ràng vẫn đang có tín hiệu, nhưng lại không có người nghe máy.
Quý Trí Viễn cảm thấy
kỳ lạ: “Vừa rồi còn đang trò chuyện được mà, đột nhiên lại tắt, chẳng lẽ đã xảy
ra chuyện gì sao?”
Quý Trí Viễn lại gọi
lại.
Anh ta không biết rằng,
bầu không khí trong nhà Ôn Trầm Tập lúc này lại ám muội như vậy.
Điện thoại Trang Ngạn
Du nằm trong tay Ôn Trầm Tập, có cuộc gọi tới, tất nhiên anh sẽ nhìn thấy.
Nhưng thấy người gọi là
Quý Trí Viễn, Ôn Trầm Tập không muốn nghe máy.
Trang Ngạn Du nhìn
thoáng qua điện thoại, lại liếc qua anh em tốt, chớp chớp mắt, khó hiểu hỏi:
“Điện thoại của tôi kêu kìa, không nhận sao?”
Ôn Trầm Tập “ừm” một
tiếng: “Quý Trí Viễn gọi.”
Mắt Trang Ngạn Du sáng
rực lên: “Vừa rồi tôi còn chưa nói hết với anh ấy.”
Cậu nhận được không ít tình
báo từ chỗ Quý Trí Viễn.
Cậu định ghi chép lại
những việc Quý Trí Viễn và anh em tốt đã làm cùng nhau, sau này nếu có cơ hội
cậu cũng sẽ làm với anh em của mình một lần.
Ôn Trầm Tập không nhúc
nhích, cũng không trả điện thoại cho cậu.
Trang Ngạn Du nghĩ một
lát, bỗng nhiên hiểu ra ý của Ôn Trầm Tập.
Là muốn “so” với cậu
trước sao?
Trang Ngạn Du không
hiểu sao thấy mặt mình hơi nóng, chính cậu cũng không rõ vì sao lại như thế, cơ
thể của nhân loại thật là kỳ lạ.
Cơ thể bị hệ thần kinh
tình cảm khống chế, muốn nóng là nóng được luôn.
Trang Ngạn Du mím môi,
hơi ngượng ngùng nói: “Vậy, nếu A Tập muốn so trước, vậy cũng được thôi.”
Cậu nhìn xung quanh một
chút, chợt nhận ra so với nhau ở phòng khách thì không tiện cho lắm.
Thứ nhất là vẫn chưa
kéo màn lại, hơn nữa nơi này quá sạch sẽ.
Thứ hai là Quý Trí Viễn
có nói, nếu muốn thi xem ai có thể tiểu xa hơn, vậy chỉ có thể đến nhà vệ sinh.
Đúng là càng nghĩ càng
thấy kỳ cục, vậy mà nhân loại còn có cái loại hành vi này, hệ thống tỏ vẻ khó
hiểu.
Nhưng nếu nhân loại có
thể làm, hệ thống đang cố gắng học tập cách làm một nhân loại tốt cũng không
ngại nhập gia tùy tục, cố gắng thích ứng.
Trang Ngạn Du thấp
giọng hỏi: “Chúng ta tới nhà vệ sinh đi?”
Ôn Trầm Tập: “...”
Lời Trang Ngạn Du vừa
dứt, điện thoại lại vang lên, vẫn là Quý Trí Viễn gọi tới.
Ôn Trầm Tập đã hiểu sơ
sơ ý của Quý Trí Viễn, chắc là thấy cuộc gọi đột nhiên bị ngắt, anh ta lo lắng
có chuyện gì xảy ra nên mới kiên nhẫn gọi mãi như vậy.
Ôn Trầm Tập chỉ có thể
nghe máy trước.
Quả nhiên, vừa có người
nghe máy, Quý Trí Viễn đã lo lắng hỏi: “Tiểu Du à? Có chuyện gì xảy ra vậy, sao
đột nhiên lại ngắt điện thoại, gọi lại thì không ai nghe, cậu không sao chứ?”
Giọng Ôn Trầm Tập nặng
nề: “Điện thoại là do tôi cúp.”
Giọng của anh em tốt
đột nhiên xuất hiện, dọa Quý Trí Viễn suýt thì
đánh rơi điện thoại: “Lão Ôn? A... Ha ha, lão Ôn, ông về rồi à?”
Càng nói âm lượng càng
nhỏ, thậm chí anh ta còn hơi chột dạ.
Tiêu rồi, lão Ôn không
nghe thấy cuộc trò chuyện của anh ta và Tiểu Du đâu nhỉ?
Ôn Trầm Tập nói: “Nếu
không trở lại, có phải ông còn muốn đào tiếp về lịch sử đen tối của tôi không?”
Quả nhiên anh đã nghe
thấy rồi!
Quý Trí Viễn chột dạ.
Hình như anh ta còn
nghe thấy tiếng cười lạnh của anh em tốt, nhất định là ảo giác thôi!
Quý Trí Viễn ngượng
ngùng nói: “... Không phải, lịch sử đen tối gì chứ... Chuyện này… không thú vị
gì cả, là Tiểu Du tò mò mà.”
Trang Ngạn Du đã nói
với anh ta: “Hâm mộ anh quá đi, quan hệ giữa anh và A Tập thật tốt, nhất định
các anh đã cùng nhau trải qua rất nhiều chuyện mới có tình nghĩa anh em thắm
thiết như vậy đúng không?”
Ai có thể từ chối trả
lời câu hỏi này chứ!
Quý Trí Viễn cũng không
phải tự hào mà kể lể gì, anh ta phải cho Trang Ngạn Du biết những chuyện họ
cùng nhau trải qua, để cậu biết rằng, anh ta và lão Ôn đã bắt đầu tình nghĩa anh
em từ ngày quấn tã, không phải ai cũng có thể tuỳ tiện chen chân vào.
Làm vậy là để Tiểu Du
biết khó mà lui, hoặc là lùi bước để theo đuổi thứ khác đó.
Ôn Trầm Tập đã cảm thấy
đầu mình ong ong cả lên rồi.
Đột nhiên anh cảm thấy,
thích một thanh thép không phải lỗi của
anh, cũng không phải do cái “thanh thép” kia sai.
Nhưng để hai thanh thép
gặp nhau thì đúng là lỗi của anh.
Ôn Trầm Tập lạnh lùng
nói: “Ông không thấy mất mặt, nhưng tôi thấy.”
Quý Trí Viễn ho một
tiếng: “Vậy sau này tôi không nói nữa...”
Cẩn thận nghĩ lại, nói
những chuyện như vậy vào lúc này... hình như hơi xấu hổ thật.
Thật là, sao anh ta lại
bị Tiểu Du mê hoặc vậy chứ, cậu vừa hỏi, chính mình đã bô bô nói hết ra.
Haiz, ai bảo giọng điệu
của Tiểu Du tràn ngập sự hâm mộ đối với mình chứ.
Ôn Trầm Tập: “Cúp máy
đây.”
Dứt lời, không đợi Quý
Trí Viễn nói thêm cái gì, anh trực tiếp cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại,
anh trả điện thoại cho Trang Ngạn Du.
Lúc này, Trang Ngạn Du
cũng không ngốc, hiển nhiên cậu đã nhận ra, anh em tốt không muốn so cái này
với cậu, thậm chí còn có chút không vui.
Mặt mày Trang Ngạn Du
ỉu xìu, cả người có chút mệt mỏi, cậu hỏi: “Vậy chúng ta còn tới nhà vệ sinh
nữa không?”
Ôn Trầm Tập: “...”
Nói thật, anh sợ nếu
mình đi cùng bé cá này vào phòng vệ sinh thì sẽ không muốn thả cậu ra nữa.
Từ nhỏ Ôn Trầm Tập đã
được bồi dưỡng như người thừa kế, gia giáo tốt đẹp từ nhỏ đã dạy anh, không
được chiếm hời khi đối phương chưa hoàn toàn thông suốt.
Dù hồi bé anh cũng từng
trải qua thời kỳ phản nghịch mới có thể để lại lịch sử đen tối này với Quý Trí
Viễn, nhưng anh của bây giờ thật sự không thể làm ra loại chuyện này được.
Cùng lắm là trong tình
huống có thể kiềm chế bản năng, khi đối phương kiên nhẫn chủ động tới gần, anh
mới ôm đối phương một cái mà thôi.
“Tiểu Du.” Ôn Trầm Tập
tháo kính mắt xuống, lộ ra cặp mắt sắc sảo đầy chiếm hữu, nói: “Cậu đừng nghe
Quý Trí Viễn nói hươu nói vượn, cậu phải biết, khi còn nhỏ người đàn ông nào
cũng sẽ trải qua một thời kỳ phản nghịch, mà trong khoảng thời gian này rất dễ
để lại vài lịch sử đen tối đáng xấu hổ khiến người ta muốn đăng xuất khỏi Trái
Đất, nhưng đây đều là chuyện khi còn nhỏ, hiểu chưa?”
Dừng một chút, Ôn Trầm
Tập nói tiếp: “Cho nên, mặc dù những chuyện này là việc mà hai người bạn khá
thân mới có thể làm cùng nhau, nhưng không phù hợp cho người trưởng thành, hiểu
không?”
Trang Ngạn Du chột dạ.
Cậu thật sự không hiểu,
khi còn nhỏ cậu còn không phải là con người, sau khi xuyên qua đây mới biến
thành người.
Cậu hồi nhỏ là một bé
chip mà.
Nghĩ lại thì, đời trước
cậu được lắp trên người ký chủ Long Ngạo Thiên.
Thiết lập của Long Ngạo
Thiên là gì?
88% trở lên là nhân vật
được thiết lập có tuổi thơ vô cùng thê
thảm.
Càng thảm càng có khả
năng thức tỉnh linh hồn của Long Ngạo Thiên, sau khi thức tỉnh rồi quật khởi
mới càng sảng khoái.
Long Ngạo Thiên nào có
tuổi thơ vui vẻ, có đồng bọn có thể cùng đi gây chuyện, đi so lớn nhỏ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.