Đời trước khi còn dẫn Long Ngạo Thiên, Trang Ngạn Du dùng phần lớn thời gian ở giới Tu Chân.

Hơn nữa ở giới Tu Chân có loại chuyện như đổi vận, thậm chí lúc cậu còn dẫn Long Ngạo Thiên, lúc đầu còn bị người ta ăn cắp vận khí khiến cho nhiều năm liền phải sống rất thê thảm.

Cho đến mãi sau này vùng dậy mới trở thành boss mà người người ngưỡng mộ.

Vậy nên cho dù đã xuyên tới thời đại khoa học kỹ thuật như hiện tại, cũng biết ở thế giới này không có mấy chuyện như hiện tượng siêu nhiên, cái gọi là đổi vận cũng chỉ là cách nói ngoài miệng, cầu thần bái phật cũng chỉ để an lòng.

Nhưng cậu vẫn rất để ý, phòng ngừa nhỡ đâu vận may tốt của cậu bị người khác cướp đi.

Bởi vì Ôn Trầm Tập chẳng câu được con cá nào, người có thu hoạch trong buổi chiều cũng chỉ có cậu và Lê Tức.

Trang Ngạn Du còn nhớ rất rõ ràng chuyện Ôn Trầm Tập đi câu cá mà chẳng câu được con nào.

Vận may của anh về câu cá thật sự có thể sánh bằng Quý Trí Viễn, cậu cũng không thể tiếp tục để anh em tốt bị xấu mặt được.

Trang Ngạn Du đặt tay mình vào lòng bàn tay của Ôn Trầm Tập, giục đối phương nhanh cọ mình.

Một bàn tay còn chưa đủ, tay còn lại của Ôn Trầm Tập cũng bị ép giơ lên, kiểu gì cũng phải bao phủ lấy tay cậu mới chịu.

Đề phòng trường hợp vận may thoát ra sẽ bị Quý Trí Viễn nhặt được.

Quý Trí Viễn: “...”

Ôn Trầm Tập cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay đang đặt trong lòng bàn tay của anh, tay của cậu nhỏ hơn, ngón tay trắng nõn thon dài, khớp xương rõ ràng.

Không biết có phải do nhiệt độ cơ thể của Trang Ngạn Du thấp hơn người bình thường hay không mà tay của cậu luôn mang theo cảm giác lành lạnh.

Nhưng lúc cậu chủ động đặt tay mình vào lòng bàn tay anh, Ôn Trầm Tập lại cảm thấy tay mình như nóng lên, lòng bàn tay bởi vì máu tuần hoàn nhanh nên toát ra mồ hôi.

Ôn Trầm Tập cứng cả cánh tay, nhất thời không biết nên nắm chặt lấy hay buông ra mới ổn.

Cho đến khi Trang Ngạn Du lên tiếng thúc giục, Ôn Trầm Tập mới hơi khép lòng bàn tay lại, nắm lấy tay cậu, sau đó anh không muốn buông tay ra nữa.

Quý Trí Viễn không thể tin nổi, cánh tay đang vươn ra của anh ta cứng đờ giữa không trung: “Trang Ngạn Du! Cậu như vậy khiến tôi đau lòng quá đi mất? Sao cậu lại đối xử bất công với mỗi lão Ôn thôi vậy?”

Trang Ngạn Du khó hiểu hỏi lại: “Tôi không thiên vị A Tập thì thiên vị ai đây?”

Nói rồi cậu đưa mắt quét quanh một vòng trên người Lê Tức, sau đó quay về trên người Quý Trí Viễn, giống như đang hỏi: Lẽ nào tôi phải thiên vị cho anh sao?

Lê Tức ở bên cạnh bật cười: “Ha ha ha! Ông đừng tự đi rước nhục vào người nữa được không, ông không nghĩ xem quan hệ giữa Tiểu Trang và lão Ôn ra sao, còn quan hệ của cậu ấy với ông như thế nào?”

Quý Trí Viễn tức muốn chết: “Cậu ấy đang nịnh bợ sếp thì có!”

“Ồ.” Trang Ngạn Du thờ ơ, bàn tay vẫn nhét lại chỗ Ôn Trầm Tập, không thèm quan tâm đến Quý Trí Viễn đang trách móc cậu.

Anh ta muốn nói sao thì nói, chỉ cần anh em tốt không nghĩ về cậu như vậy là được.

Lê Tức cười tủm tỉm nói: “Ai da, cũng chưa chắc là nịnh bợ đâu.”

Nghe vậy, Ôn Trầm Tập bất ngờ nhìn thoáng qua Lê Tức.

Lê Tức vẫn thản nhiên, bày ra vẻ chẳng có chuyện gì qua được mắt tôi đâu.

Quý Trí Viễn nghĩ lại thân phận nhân viên của Trang Ngạn Du, lại nhớ tới thân phận ông chủ của Ôn Trầm Tập, ngoại trừ nịnh bợ ra thì còn có thể là gì nữa?

Mấy năm nay anh ta cũng đã gặp qua nhiều người nịnh còn ghê gớm hơn cả Trang Ngạn Du, thậm chí có vài người còn dâng cả bản thân mình lên, trong lòng đang ấp ủ tâm tư gì khỏi nói cũng biết.

Trang Ngạn Du chỉ có thể xem là dám nịnh quang minh chính đại, khiến anh ta cảm thấy rất tức giận!

“Lão Ôn, ông nhìn kỹ lại đi, cậu nhân viên này của ông đúng là tâm cơ sâu xa mà.” Quý Trí Viễn lộ hết oán hận lên mặt.

Ôn Trầm Tập “Ừ” một tiếng: “Tôi thích nhân viên như vậy đấy.”

Nhận ra anh em tốt đang đứng về phía mình khiến Trang Ngạn Du mím môi cười, lúm đồng tiền mơ hồ hiện ra, ánh mắt khi nhìn về phía Ôn Trầm Tập tràn đầy tinh thần.

Đây không phải nói cậu cuối cùng cũng thành công thay thế được vị trí của Quý Trí Viễn trong lòng anh, trở thành anh em tốt nhất với anh rồi hay sao?

Quý Trí Viễn rất buồn bực.

Do không có may mắn hỗ trợ nên câu một hồi lâu, đến tận lúc mặt trời xuống núi mà anh ta vẫn không câu được con cá nào.

Cuối cùng Quý Trí Viễn buông tha cho việc câu cá, ỉu xìu quay về. Hại anh ta tốn hơn 100.000 tệ, mua dụng cụ câu cá tốt nhất mà cuối cùng lại không có đất dụng võ!

Giờ cơm tối, nhìn chú Liễu tri kỷ xới cơm múc canh, còn nhiệt tình dặn dò mình nhất định phải ăn nhiều một chút, Quý Trí Viễn mới cảm nhận được một chút an ủi.

Quý Trí Viễn nói: “Cảm ơn chú Liễu, chú quan tâm tới cháu quá.”

Nhưng chú Liễu không chỉ quan tâm mỗi mình anh ta mà còn quan tâm tới Ôn Trầm Tập và Lê Tức.

Chú Liễu nghiêm túc nói với họ: “Các cậu ăn nhiều vào đi, đừng khách sáo với tôi, mấy món này đều do tôi tới chỗ ông Trang mua những dược liệu tốt nhất, đều là thuốc bổ không đấy.”

Quý Trí Viễn nghe thế thì bàn tay đang ăn canh cứng đờ lại: “Thuốc, thuốc bổ? Bổ cái gì ạ?”

Chú Liễu trìu mến nhìn anh ta một cái rồi cười nói: “Bổ thận chứ gì nữa, các cậu cứ yên tâm đi, đều là thứ tốt cả. Đúng rồi, Tiểu Du, cháu vẫn còn nhỏ nhưng cứ ăn nhiều một chút cũng không sao, sau này đi làm cũng khỏe mạnh hơn. Mấy cậu suốt ngày ngồi trong văn phòng làm việc, rất dễ tổn hại thân thể.”

Nói xong còn thầm thì điều gì đó, hình như là mấy người trẻ tuổi bây giờ đều coi thường sức khỏe linh tinh.

Quý Trí Viễn: “...”

Ôn Trầm Tập và Lê Tức nhất thời cũng cảm thấy khó đỡ nổi.

Chỉ có Trang Ngạn Du là nghiêm túc gật đầu: “Dạ, cháu cảm ơn chú Liễu.”

Sau đó nhận lấy rồi uống hết sạch.

Còn ba người khác thì nhất quyết không chịu nhận thân thể mình có vấn đề, hình thành sự đối lập rõ rệt.

Chú Liễu nấu canh cho họ xong thì rời đi, buổi tối cũng không ăn cơm cùng, ông Trang cũng thế.

Hai người đều thấy người trẻ tuổi có thế giới của riêng mình, giữa trưa ăn cơm với nhau là vì tình cảm không thể từ chối, buổi tối cũng không định tiếp tục quấy rầy họ.

Vừa ra đến cửa, chú Liễu thấy trừ Trang Ngạn Du vẫn còn đang ngoan ngoãn cúi đầu ngồi ăn cơm thì ba tên đàn ông còn lại vẫn đang xấu hổ.

Chú Liễu lắc đầu, nói với chú Trang: “Ài, ông nhìn mấy đứa đàn ông con trai này xem, đều hơn ba mươi tuổi rồi mà không chịu thừa nhận cơ thể mình không tốt. Lại nhìn thử Tiểu Du nhà chúng ta kìa, không thèm quan tâm một chút nào.”

Ông Trang thật thà cười: “Bé 11 vẫn còn nhỏ mà.”

Chú Liễu vỗ vai ông rồi vui vẻ nói: “Chờ đến lúc tụi nó đến cỡ tuổi tôi thì nhất định sẽ hiểu ra thôi ha ha.”

Chú Liễu lớn hơn ông Trang vài tuổi, bây giờ cũng sắp năm mươi, đã sớm qua cái tuổi tỵ nạnh này kia rồi.

Cũng không biết có phải do thuốc bổ rất hiệu quả hay không mà sau khi ăn cơm chiều xong, mấy tên đàn ông đều cảm thấy nóng nực.

Nhất là vào mùa hè oi bức như này, ăn xong thì cả người đã nóng đến chảy đầy mồ hôi.

Trang Ngạn Du phụ chú Liễu thu dọn bàn, Ôn Trầm Tập và Lê Tức thì ngồi trong sân trò chuyện.

Ôn Trầm Tập vẫn luôn để mắt tới chuyện trong phòng khách, tầm mắt cứ đuổi theo dáng vẻ tất bật của Trang Ngạn Du, ánh đèn chiếu lên mắt kính hiện lên bóng dáng của cậu.

Lê Tức nhìn theo tầm mắt của anh, không biết nghĩ tới điều gì, nở nụ cười rồi đột nhiên hỏi: “Sao tôi không nhìn thấy Tiểu Du đeo đồng hồ tôi đã tặng vậy? Hình như lão Quý tặng khuy tay áo, Tiểu Du bình thường không mặc vest thì thôi, nhưng sao cả đồng hồ mà tôi tặng cũng không thấy đâu? Lẽ nào cậu ấy không thích?”

Ôn Trầm Tập thu hồi tầm mắt, nói: “Cậu ấy vẫn chưa biết mấy ông có tặng quà lại cho cậu ấy, không phải là không thích mà là tại tôi chưa đưa cho cậu ấy.”

Lê Tức cười như không cười: “Người hối thúc tụi tôi phải tặng quà lại cho cậu ấy là ông, kết quả quà bọn tôi tặng đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi, ông lại không chịu đưa cho cậu ấy, ông có ý gì đây?”

Ôn Trầm Tập nói với giọng bình tĩnh: “Tôi sẽ đưa cho cậu ấy.”

Lê Tức: “Được thôi.”

Lê Tức đã nhận được đáp án nên cũng không hỏi thêm, tâm tư xoay chuyển nhiều vòng, có cảm giác như phát hiện ra sự thật nào đó nhưng không định nói.

Quý Trí Viễn vào toilet rửa mặt, bước ra thì thấy họ đang ngồi nói chuyện, anh ta đặt mông ngồi xuống: “Lê Tức, tự dưng ông cười như thế là sao, tôi nổi hết da gà lên rồi này, mấy ông đang nói chuyện gì vậy?”

Lê Tức cười cười nhưng không mở miệng.

Ôn Trầm Tập cũng không nhiều lời.

Quý Trí Viễn càng có cảm giác nguy cơ về sự chia rẽ, sao anh ta cứ cảm thấy như mình đang bị cô lập vậy!

Phía trên thì có Tiểu Du như hổ rình mồi theo dõi vị trí “anh em tốt nhất” của anh ta.

Bây giờ Lê Tức lại có bí mật nhỏ với anh em tốt nhất của anh ta!

Trước đây Quý Trí Viễn từng nghe người ta nói, ba người chơi chung với nhau… Có thể sẽ có một người trong đó bị cô lập.

Trước kia anh ta không hề tin chuyện này, nhưng bây giờ có bốn người chơi chung, sao vẫn bị cô lập chứ?

Quý Trí Viễn lạnh cả lòng, quyết định phải nghĩ cách để củng cố vị trí của mình.

Ông Trang biết họ ăn cơm xong sẽ quay trở về thành phố nên lấy một lô hoa quả ngon nhất ra cho họ mang về.

Không thể không nói ở một phương diện nào đó, ông Trang và Trang Ngạn Du rất giống nhau, nhất là vào lúc chia trái cây cho đám người Ôn Trầm Tập.

Ôn Trầm Tập nhìn thấy túi của anh là túi to nhất và cũng là túi đựng nhiều trái cây nhất, khóe môi khẽ nhếch, vui sướng nói: “Cảm ơn chú Trang, nếu lần sau rảnh rỗi, cháu lại dẫn Tiểu Du quay về thăm chú.”

Ông Trang sờ đầu cười: “Được được được.”

Nói xong lại cảm thấy có chút không đúng.

Sao lại nói là sẽ dẫn bé 11 trở về chứ, đây là nhà của bọn tôi mà, không phải nên nói là bé 11 dẫn cậu trở về mới đúng à?

Có điều ông Trang cũng không suy nghĩ nhiều, những ông chủ lớn đều thích nắm quyền chủ động mà.

Sau khi dọn hết trái cây trên bàn ra cốp xe sau, Trang Ngạn Du chợt hỏi: “Vậy ai sẽ lái xe về đây?”

Trang Ngạn Du nhớ rõ tầm trưa mấy người họ đều uống rượu, mặc dù đã qua một buổi chiều nhưng để cho an toàn, tốt nhất vẫn không nên lái xe thì hơn.

Mà Trang Ngạn Du làm người duy nhất không uống rượu, dù biết lá

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play