Sáng sớm ngày hôm sau,
Trang Ngạn Du bị đồng hồ sinh học đúng giờ đánh thức, lập tức mở mắt.
Cậu định ngồi bật dậy
như thường ngày, nhưng vừa nhấc người lên thì lại không sao đứng lên được.
Trang Ngạn Du cúi đầu,
chỉ thấy có một cánh tay đang vắt trên eo mình.
Sau khi đại não đơ ra
một phút, cuối cùng cậu cũng nhớ lại chuyện đêm qua.
Trang Ngạn Du lẩm bẩm:
“Mình ngủ lúc nào vậy nhỉ?”
Cánh tay của người đàn
ông thô hơn cậu nhiều, đường nét cơ bắp mạnh mẽ nhưng không hề khoa trương, cảm
giác vừa đủ.
Trang Ngạn Du từng thu
thập nhiều loại số liệu, ví dụ như tỉ lệ dáng người như thế nào thì hoàn mỹ
nhất, đường nét cơ bắp như thế nào thì có tính thẩm mỹ cao nhất, v.v…
Bởi vì đã từng thu thập
số liệu rất nhiều nên Trang Ngạn Du lập tức phát hiện, dù là mặt nào thì anh em
tốt của cậu cũng có tỷ lệ hoàn hảo, phù hợp với thẩm mỹ của đại chúng nhất.
Nhìn cánh tay Ôn Trầm
Tập, Trang Ngạn Du nâng cánh tay mình lên nhìn rồi nhéo nhéo.
Hình như cánh tay của
cậu nhão hơn một chút…
Đợi đi công tác về, cậu
cũng muốn đi tập gym với A Tập.
Tự quyết định xong,
Trang Ngạn Du chậm rãi nâng cánh tay đang khoác trên eo mình của Ôn Trầm Tập,
nhẹ nhàng đặt sang một bên.
Nhưng cậu lập tức phát
hiện tư thế hiện tại của mình hơi kỳ cục.
Vậy mà cậu lại tựa đầu
trên vai Ôn Trầm Tập, hơi thở nam tính phả trên đỉnh đầu khiến tóc cậu lay
động, mang theo cảm giác ngứa ngáy.
Điều khiến Trang Ngạn
Du không thể hiểu được chính là, trước khi ngủ rõ ràng cậu nằm trên giường của
mình, tại sao lúc tỉnh thì lại nằm bên cạnh A Tập?
Giường trong phòng
khách sạn vốn không lớn, hai người đàn ông nằm cùng một giường, khó trách A Tập
lại ôm mình chặt như vậy.
Trang Ngạn Du: “Mình
hơi quá đáng.”
Bởi vì bản thân chiếm
giường của anh em tốt, khiến cho anh phải chen chúc cả đêm nên cậu thấy hơi áy
náy.
Cậu nhẹ tay nhẹ chân bò
từ trong lòng Ôn Trầm Tập ra ngoài, nhưng động tác này đã đánh thức anh.
Ôn Trầm Tập mới vừa
tỉnh ngủ theo bản năng ôm người đang động đậy trở về, ấn người vào lồng ngực.
Trang Ngạn Du bị làm
cho trở tay không kịp, luống cuống giãy dụa, rầu rĩ nhắc nhở anh: "A Tập,
là tôi."
Ôn Trầm Tập dừng tay
lại, rút bàn tay đặt trên eo Trang Ngạn Du về.
Ôn Trầm Tập: "Mấy
giờ rồi?”
Trang Ngạn Du: “7 giờ.”
Ôn Trầm Tập: "Ừ.”
Trang Ngạn Du:
"Anh có thể ngủ thêm một lát.”
Ôn Trầm Tập không ngủ
nữa mà mặc quần áo tử tế, đi rửa mặt cùng Trang Ngạn Du.
Trang Ngạn Du: “Anh
không ngủ nữa à?”
Ôn Trầm Tập: “Đi ăn
sáng với cậu.”
Trang Ngạn Du suy nghĩ
một lát, có thể chờ ăn xong bữa sáng rồi quay lại ngủ tiếp, bữa sáng khá quan
trọng.
Trang Ngạn Du:
"Được.”
Lúc này vẫn còn sớm,
trong nhà hàng của khách sạn hầu như không có ai.
Trang Ngạn Du đang muốn
tìm một chỗ ngồi xuống, chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi mình: “Tiểu
Trang! Ở đây! Lại đây ngồi này!”
Cậu lần tìm theo âm
thanh, thì ra là quản lý Từ.
Quản lý Từ còn sợ cậu
không nhìn thấy nên vẫy tay gọi, nhưng không biết ông nhìn thấy cái gì mà lạ ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).