Trang Ngạn
Du đang
hăng say đọ sức với
thanh thép trên mặt đất.
Bình thường
trông tay chân cậu mảnh khảnh vậy, lần này sức lực lại lớn đến khó hiểu, ai
cũng không ngăn nổi, cậu cứ một lòng một dạ muốn mang thanh thép về.
Trần Khang
cũng cạn lời: "Tiểu Trang, cậu uống say, nhất định là cậu nhớ lầm
rồi, thứ mà người anh em của cậu nói đến chắc chắn
không phải là thanh thép, nếu như là thật thì người ta đã đến
chợ vật liệu xây dựng đặt trước, thế chẳng
phải là xong việc rồi sao, đâu còn cần cậu mang về chứ!"
Giá thép bây giờ đắt hơn một chút so với trước đây, dù sao giá
vật liệu xây dựng đều đang tăng, không chỉ có
thép mà những vật liệu khác cũng vậy, mà
không đến nỗi không mua nổi.
Trang Ngạn
Du khăng khăng: "Không nhớ lầm, anh ấy muốn cái này."
Trần Khang
nói: "Nhưng..."
Trang Ngạn
Du ngắt lời anh ta: “Trí nhớ của cháu rất tốt
đấy nhé."
Trần Khang
đành chào thua.
Được rồi,
đừng cãi lý với kẻ say.
Quản lý Từ
thăm dò: "Anh em của cậu... Có
phải do nhà nghèo quá? Lại đang xây nhà? Cho
nên mới nói với cậu là muốn mua thép?"
Ngoại trừ
điều này ra, quản lý Từ không nghĩ ra lý do nào khác.
Trang Ngạn
Du cẩn thận suy nghĩ lời quản lý Từ vừa nói, càng nghĩ càng thấy mơ hồ.
Cậu cảm
thấy quản lý Từ nói không đúng, rõ ràng A Tập
rất giàu, sao lại không có tiền mua thép?
Nhưng bởi
như vậy, những gì giám đốc Trần nói đã chuyển thành đúng —— A Tập rất
giàu, nếu muốn thì anh có thể
tự mua.
Trang Ngạn
Du càng nghĩ càng mơ màng, đầu óc thành một mớ hỗn độn: "Cháu không nhớ rõ nữa."
Quản lý Từ
trấn an cậu: "Không nhớ
rõ thì đừng cố nhớ,
chúng ta về đi ngủ trước đã, cậu xem, trời đã tối rồi!"
Trang Ngạn
Du vẫn không chịu, tay nắm chặt lấy thanh thép không buông.
Cậu cảm
thấy ngay cả khi mình chưa nghĩ ra, nhưng anh em đã nói muốn thứ
này, hẳn là cậu đã nhớ đúng.
Cuối cùng
quản lý Từ hết
cách, đành đi một
vòng bên ngoài công trường, tìm được một cây thép
dài hơn một mét bị vứt, vội vàng quay lại: "Tiểu Trang, nhìn
này!"
Trang Ngạn
Du ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt ngừng
lại.
Quản lý Từ
đặt thanh thép trước mặt cậu, Trang Ngạn Du trực tiếp chộp lấy, ôm vào trong
ngực.
Sau đó
không hề cần người khác khuyên nhủ, cậu đã ngoan
ngoãn ôm thanh thép kia đi theo mọi người,
từng bước đi vững vàng, hoàn toàn không có dáng vẻ uống say, khoảng cách từng
bước đi đều theo chuẩn mực đi nghiêm của quân đội.
Tất cả mọi
người tấm tắc lấy làm kỳ lạ: "Nếu không phải Tiểu Trang vừa mới như
thế, căn bản sẽ không nhìn ra cậu ấy say."
Đến khách
sạn, quản lý Từ đưa Trang Ngạn Du trở về phòng.
Trang Ngạn
Du ở tầng 9, quản lý Từ đến ngoài cửa phòng cậu mới đột nhiên nhớ ra: "Tiểu Trang, hình như cậu ở một
mình?"
Lần này bọn
họ đến đây, không tính Ôn Trầm Tập và trợ lý anh mang
theo thì số người đi cùng trong dự án này toàn là số chẵn.
Phòng khách
sạn của Ôn Trầm Tập không cần bọn họ sắp xếp, cho
nên không tính.
Mặc dù số
người
là chẵn, nhưng Trần Khang là cấp cao ở công ty nên
đương nhiên sẽ ở riêng một căn phòng tương đối
cao cấp, sẽ không ở phòng tiêu chuẩn như bọn
họ.
Bởi vậy bọn
họ còn lại 5 người, hai người ở một chung một phòng tiêu chuẩn, còn
một người chỉ có thể ở một mình.
Trang Ngạn
Du đã hoàn toàn mơ hồ, cũng không biết có nghe thấy lời của quản lý Từ không. Cậu đứng ở cửa phòng,
trong tay nắm thanh thép, vẫn không nhúc nhích.
Quản lý Từ
biết hỏi không được bèn không hỏi lại, ngầm cho rằng Trang Ngạn Du ở một mình, ông bèn lục túi cậu, lấy th ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.