"Vừa hay tôi cũng
không ngủ được."
Giọng nói của Ôn Trầm
Tập rất trầm, ánh đèn đầu giường cũng không được sáng lắm, trong phòng có vẻ
tối tăm, anh hỏi: "Có chuyện gì à?"
Chàng trai đứng ở mép
giường có đôi mắt sáng lấp lánh như ngôi sao trong bóng đêm, cả người toát ra
năng lượng phấn chấn, không có dấu hiệu buồn ngủ.
Ôn Trầm Tập chưa từng
thấy Trang Ngạn Du tràn đầy tinh thần như bây giờ.
Cậu cũng không biết suy
nghĩ trong lòng anh lúc này, khi nghe Ôn Trầm Tập nói cũng không ngủ được, ánh
mắt Trang Ngạn Du lại sáng thêm vài phần.
Trang Ngạn Du:
"Vậy chiều mai anh mới đi gặp vị lãnh đạo kia?"
Ôn Trầm Tập:
"Ừ."
Trang Ngạn Du tính toán
một chút, anh em tốt nói không ngủ được, ngày mai lại không phải dậy sớm.
Nói cách khác, A Tập
hoàn toàn có thể ngủ bù vào sáng mai, đêm nay thức khuya cũng sẽ không ảnh
hưởng.
Cơ hội tốt như vậy mà
không lợi dụng thì quá phí.
Ánh mắt Trang Ngạn Du
sáng quắc: "Vậy A Tập, nếu anh cũng không ngủ được thì chúng ta hãy làm
chuyện khác đi, có được không?"
Nghe thấy lời nói của
Trang Ngạn Du, ánh nhìn của Ôn Trầm Tập dừng trên mặt cậu, ánh mắt đen tối
không rõ, dưới ánh đèn mờ ảo lại có vài phần sâu không lường được.
Ôn Trầm Tập nhắc nhở
bản thân không được nghĩ nhiều, dù sao từ trước tới nay mạch não của Tiểu Du
đều không theo lẽ thường, cứ kỳ kỳ quái quái, có lẽ ý của cậu không phải là ý
mà mình tưởng.
Nhưng ánh mắt nóng bỏng
của chàng trai không chút nào che giấu, vô thức khiến anh miệng đắng lưỡi khô.
Hô hấp của Ôn Trầm Tập
không tự chủ chậm lại một chút, giống như sợ quấy nhiễu đến mèo con ở trong
bóng đêm đang say giấc, mỗi một động tác đều trở nên cẩn thận.
"Chuyện gì?"
Ôn Trầm Tập nghe thấy giọng của mình đã hơi khàn khàn.
Tầm mắt của Trang Ngạn
Du từ từ dời xuống, cuối cùng dừng lại trên giường Ôn Trầm Tập, trong mắt mang
theo một tia mong chờ: "Tôi có thể lên đó không?"
Ôn Trầm Tập lẳng lặng
nhìn cậu một lát, hầu kết không tiếng động lên xuống, anh trả lời: "Có
thể."
Vừa dứt lời, gần như là
ngay giây tiếp theo, Trang Ngạn Du đã bò lên giường anh, giống như đang sợ anh
đổi ý vậy.
Sau khi lên giường,
gương mặt phiếm hồng của cậu vì vui vẻ mà thêm phần ngượng ngùng.
Ôn Trầm Tập không động
đậy, vẫn duy trì tư thế lúc nãy, chờ xem hành động tiếp theo của cậu.
Trang Ngạn Du vỗ vỗ vị
trí bên người, ý bảo Ôn Trầm Tập ngồi nhích qua đây một chút.
Chỗ cậu ngồi là ở giữa
giường, trước sau đều không có chỗ dựa vào, Ôn Trầm Tập ngồi dựa ở đầu giường,
tuy kích thước giường không lớn nhưng giữa hai người vẫn còn cách một khoảng
lớn.
Ôn Trầm Tập im lặng hai
giây, sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Trang Ngạn Du, anh nhích lại gần ngồi
qua đó, khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ còn lại nửa cánh tay.
Trái tim của Ôn Trầm
Tập không tự chủ được mà đập nhanh hơn.
Khoảng cách gần như
vậy, anh có thể ngửi thấy một mùi hương hoa cỏ thoang thoảng trên người cậu, rõ
ràng đêm nay cả hai người họ đều dùng sữa tắm c ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).