《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Xung quanh gió lạnh thổi buốt người, không biết ai trong số họ sẽ bị cảm trước. Lục Minh Đồng năn nỉ cô, trước hết hãy vào trong nhà, cả hai đã lâu không nói chuyện, chẳng lẽ còn muốn tiếp tục đứng ngoài đây sao? Thẩm Ngư không phản đối cũng không giãy giụa, anh nắm tay cô, chưa kịp thay dép đi trong nhà đã bước vào. Con gấu bằng nhung mà Lục Minh Đồng mua cho cô cũng bị bỏ quên trên ghế sô pha trong phòng khách. Sau khi Thẩm Ngư ngồi xuống ghế, không biết bắt chước ai mà ôm con gấu vào lòng. Lục Minh Đồng đi vào phòng tắm, một lúc sau cậu quay lại, ngồi xổm trước mặt cô với chiếc khăn nóng được vắt kỹ để không bị nhỏ nước nữa, giơ tay ra muốn lau mặt cho cô. Cô chống cự muốn rút lui, lại bị hai cánh tay ôm sau gáy của cậu chặn lại. Những động tác tưởng chừng như mạnh bạo dứt khoát nhưng lại nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt cô. Thẩm Ngư giật lấy tự làm. Làn da lạnh cóng của cô như được sống lại, áp vào chiếc khăn lông nóng hổi, khuôn mặt hơi ửng hồng. Lau mặt xong, cô cầm chiếc khăn xoa lòng bàn tay, cúi đầu gấp lại ngay ngắn. Lục Minh Đồng cầm lấy chiếc khăn, trở lại phòng tắm, dội nước lạnh lên người, rửa mặt xong rồi mới đi ra. Cậu lấy trong túi áo khoác ra một điếu thuốc và một chiếc bật lửa, châm một điếu rồi đứng dựa vào chiếc bàn ăn ở phía xa. Câu đầu tiên cậu nói là lời xin lỗi, vì cậu đã biết bí mật này, cảm thấy bản thân giống như đã nắm được điểm yếu trong tay để bắt nạt cô. Nhưng cậu nói cô không biết cậu vui mừng như thế nào khi Du Tiêu đã nói cho cậu những điều này. Cậu hạnh phúc bao nhiêu thì cùng lúc cũng thấy đau đớn bấy nhiêu, bởi vì cậu đã hiểu lầm cô, khiến cô phải sống khổ sở đến mức không thể nói ra. Thẩm Ngư lạnh lùng cắt ngang câu nói của cậu: “Đừng nói tôi thảm như vậy, chỉ cần tôi muốn thì lập tức có thể tìm được một người đàn ông khác để kết hôn.”
“Tìm một người chị không yêu sao?”
Thẩm Ngư không trả lời. Cô không mất nhiều thời gian để chấn chỉnh lại bản thân sau đổ vỡ tình cảm, bởi những quyết định này đều được đưa ra từ rất sớm, chỉ với vài câu nói của anh, hay một nụ hôn cũng không đủ để lay chuyển. “Lục Minh Đồng, để tôi nói cho cậu biết sự khác biệt giữa tôi và cậu - nếu đổi lại là tôi được nhận vào Thanh Bắc, tôi nhất định sẽ không chọn cậu, mà không chút do dự vì tương lai tiền đồ của bản thân mà đi.”
“Không sao cả.” Lục Minh Đồng bình tĩnh nói. Cậu không quan tâm bản thân là người yêu nhiều hơn, cho dù đưa cho cô mười phần, chỉ cần cô đáp lại một phần, đối với cậu chính là sự cứu rỗi. “Cậu nghe không hiểu sao?” Hai tay Thẩm Ngư ôm chặt con gấu, chiếc kính lúc nãy cô đeo chắc đã bẩn rồi nên cô không muốn đeo lên. Đúng lúc cô cũng không cần phải xem nét mặt của cậu. “...Chỉ có trẻ con mới coi tình yêu to lớn như bầu trời. Từ nhỏ tôi chính là người tùy cơ ứng biến, chỉ cầu được lợi ích, không đi đầu, không tỏ ra nổi bật, thích mạo hiểm, có thể thay đổi bất cứ lúc nào, cậu cảm thấy tôi là loại người này sao?”
Lục Minh Đồng lạnh lùng nhìn cô, tự cảnh cáo bản thân không được đánh giá thấp quyết tâm của cô, đây đều là chiêu trò của cô, vì để đuổi cậu đi, lời khó nghe đến cỡ nào cũng có thể nói ra được. Cậu rít một hơi thuốc, giọng nói so với cô còn bình tĩnh hơn: “Nếu như lúc đầu chị thật sự lạnh lùng như chính chị nói, vậy thì chị sẽ không có phản ứng với tôi, tại sao cuối cùng vẫn để một mình rơi vào tình cảnh khó xử này?”
Vẻ mặt cô cứng đờ lại, như thể cậu đã thắng trước một nước cờ. Sau khi nhìn thấu con át chủ bài của cô, cậu cảm thấy ván bài này quá dễ chơi. “Chị là người miệng thì nói một đằng, trong lòng lại nghĩ một nẻo nhất mà tôi từng gặp.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play