Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha

Cả khu đều là biệt thự đơn lập, mỗi biệt thự có một nhóm tầm hai ba người ở, nam nữ tách biệt.

Lục Minh Đồng không ở cùng những người trong studio mà ở trong căn biệt thự riêng biệt do cậu tự đặt, không liên quan gì đến bọn họ.

Hai người họ đi vào bên trong khá lâu, phải rẽ đến bảy phương tám hướng làm Thẩm Ngư cảm giác như là mất luôn phương hướng.

Gió đêm lạnh lẽo từ trong hồ thổi tới, khiến Thẩm Ngư cảm thấy chiếc áo len bên trong áo khoác lông vũ giống như một vật trang trí, không có bất kỳ tác dụng chống lạnh nào. Cô ôm chặt chú thú bông kia và bước đi vội vã hơn: "Rốt cuộc còn bao xa nữa?"

“500 mét.”

Thẩm Ngư vừa muốn lên tiếng chống đối thì lại nghe thấy Lục Minh Đồng cười lớn, rồi dừng lại trước một tòa nhà ngay phía bên trái và thò tay vào túi tìm chìa khóa.

“Đồ trẻ con!”

Lục Minh Đồng nhẹ nhàng khịt mũi.

Sau khi vào phòng, Lục Minh Đồng sờ thấy một hàng công tắc ở bên cạnh cửa, cậu liền nhấn hết một lượt, tất cả đèn to đèn nhỏ trong phòng đều được bật sáng, cả căn phòng liền sáng trưng như ban ngày.

Lục Minh Đồng đẩy chiếc vali hành lý vào giữa phòng khách, rồi cởi áo khoác ngoài màu đen ném thẳng lên sofa. Cậu không vội nói chuyện với cô mà lại đặt cái vali nằm xuống để tìm quần áo đi tắm trước.

Thẩm Ngư mắng cậu đúng là lắm tật xấu: "Cậu có chuyện gì thì mau nói đi, tôi còn phải về, muộn rồi Đông Đông phải đi ngủ rồi.”

“Vậy thì chị ngủ ở đây.”

Thẩm Ngư không thèm đếm xỉa đến cậu.

Điều hòa trung tâm đã được bật nên nhiệt độ trong phòng cũng dần dần tăng lên.

Thẩm Ngư đang ngồi yên vị trên sofa nghịch điện thoại thì nghe thấy tiếng của Lục Minh Đồng nói vọng ra từ phòng tắm.

Cô nghe không rõ lắm nên xỏ dép đi đến hỏi cậu đã nói gì.

Tiếng nước trong nhà tắm lúc này đã nhỏ dần, Lục Minh Đồng nói với ra: “Tôi nói là chị gọi điện cho bộ phận buồng phòng hỏi xem bây giờ họ có thể mang chút đồ ăn tới không.”

“Sợ là bộ phận ăn uống đã tan ca rồi – Chỗ tôi có, Đông Đông có mang theo mấy gói bún ốc đến, có thể tự nấu.”

“… … Cô ấy mang theo cái này làm gì?”

“Ai mà biết được em ấy – Cậu vẫn chưa ăn tối à?”

“Tôi bắt tàu cao tốc đến, vẫn chưa kịp ăn.”

“Ngày mai rồi đến không được sao. Chỗ này của cậu không cùng tiêu chuẩn với chỗ chúng tôi, cậu tự chi trả rồi bộ phận tài chính kế toán cũng không ghi nhận chi phí cho cậu đâu.”

“Không được. Hôm nay tôi bắt bu

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play