《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Thẩm Ngư đặt chuông đồng
hồ báo thức, ngày hôm sau dậy sớm, cô muốn nhanh chóng trở về nơi ở của mình
nhân lúc mọi người còn chưa tỉnh giấc, tránh việc gặp phải người quen.
Kết quả là lúc cô đang mặc
áo khoác đi xuống cầu thang, đến chỗ rẽ bỗng nhiên giật mình…
Không biết Lục Minh Đồng
đã tỉnh dậy từ lúc nào, uể oải ngồi trên ghế sô pha, gọi điện thoại, trên bàn
trà trước mặt đặt một chiếc máy tính xách tay.
Cậu vẫn mặc áo choàng của
khách sạn, bước chân trần trên sàn gỗ, mắt cá chân tái nhợt không chút máu.
Cậu nhướng mắt và hất cằm
về phía cô như một lời chào.
Thẩm Ngư hất tóc từ trong
cổ áo ra ngoài và nói: “Tôi về đây.”
Cuộc điện thoại của cậu
toàn những thuật ngữ mà cô không hiểu, trong giọng nói có vẻ khá bế tắc, ước chừng
không thể xong ngay được.
Lục Minh Đồng lơ đãng kêu
lên một tiếng “ừm” rồi ngước mắt nhìn theo cô.
Khi Thẩm Ngư đang định
thay dép lê đổi về đôi dép của mình, cô mới nhớ ra mình đã bỏ quên một thứ.
Cô đi đến ghế sô pha và cầm
lấy con Pikachu bằng nhung lên.
Lúc cô chuẩn bị rời đi, Lục
Minh Đồng đột nhiên giơ chân cản lại, nắm lấy cổ tay cô và kéo cô về phía trước.
Cô vấp ngã và không kiểm
soát được mà nghiêng về phía trước, hoảng sợ tìm một điểm chống đỡ, đẩy hai tay
về phía trước, trực tiếp chống lên đầu gối cậu.
Cậu thừa dịp đưa tay đỡ lấy
cằm cô, bất ngờ tiến lại gần hôn trộm cô.
Thẩm Ngư vô cùng tức giận,
ngẩng đầu lên bắt gặp nụ cười ranh mãnh của cậu, định mở miệng mắng cậu. Cậu lấy
di động ra hiệu cho cô đừng nói chuyện, cậu vẫn đang trong cuộc gọi.
Cô không nhịn được nữa,
nhặt Pikachu lên và ném vào mặt cậu. Cậu nghiêng đầu nhưng không né tránh, bị một
lực đạo nặng nề đập vào mặt, cậu bật cười thành tiếng.
Đầu bên kia điện thoại:
“...Cậu cười cái gì? Tôi nói sai gì sao?”
“Không. Tôi đang nói chuyện
với Thẩm Ngư.”
Thẩm Ngư nhận ra người ở
đầu dây bên kia điện thoại là Lý Khoan, cô giật lấy di động của cậu, nói với
bên kia: “Lục Minh Đồng sẽ gọi lại cho em sau.”
Nói xong cô liền cúp điện
thoại, ném về phía ghế sô pha.
Cô lộ ra vẻ khó chịu, giọng
điệu hơi tủi thân: “Đừng hiểu lầm, chúng ta không phải loại quan hệ này…” Cô thấy
Lục Minh Đồng chuẩn bị đứng lên, bản thân lại thấp hơn cậu một khoảng, đã mất
đi ba phần khí thế áp đảo nên cô vươn tay giữ đè lên bả vai cậu, trừng mắt nhìn
như đang ra hiệu cho cậu hãy ngoan ngoãn ngồi nghe giáo huấn, đừng có nhúc
nhích!”
Lục Minh Đồng nhịn cười.
Thẩm Ngư nghiêm nghị nói:
“Tôi đồng ý sẽ suy nghĩ, bởi vì tôi tin tưởng cậu là người có chừng mực. Nếu
như còn có lần sau…Không, không được có lần sau, thì cậu cút khỏi đây đi.”
Lục Minh Đồng trông có vẻ
vô tội, nhưng cậu hứa với cô rằng sẽ không tái phạm.
Không vạch trần tối hôm
qua Thẩm Ngư rất hưởng thụ nụ hôn như vậy, ngày hôm sau đã liền không thừa nhận
rồi sao?
Đương nhiên, cũng là bởi vì một khoảng thời gian ánh nắng ban mai vàng nhạt
xuyên qua cửa sổ chiếu vào, tình cờ phản chiếu lên mặt cô, rõ ràng đến mức cậu
có thể nhìn thấy những sợi lông tơ mỏng nhẹ trên đó.
Cậu nhìn đến ngơ ngẩn,
quên luôn phải nói ra.
Thẩm Ngư cảm thấy đã khai
thông trí não thành công, cùng “Pikachu” đi tới cửa thay giày.
Một giọng nói phía sau cô
uể oải nhắc nhở: “Ra cửa nhớ rẽ phải, đừng đi nhầm nữa.”
“...Ai cần cậu lo.”
Lúc Thẩm Ngư trở về nhà,
Nghiêm Đông Đông vẫn còn đang ngủ.
Mấy cuộc điện thoại liên
tiếp khiến Nghiêm Đông Đông hoài nghi về cuộc đời. Cô ta đứng dậy mở cửa, vừa
ngáp vừa nói: “Chị Thẩm Ngư dậy sớm quá.” Trong lời nói có chút hoài nghi, đêm
qua không phải cô ấy và em trai kia “chiến đấu đêm” sao, làm thế nào có thể
tràn đầy năng lượng trong khi dậy sớm như thế này?
Thẩm Ngư cầm theo “Pikachu” đánh nhẹ vào người cô ta, nhưng kiểm soát sức mạnh
nên không đau cũng không ngứa: “Lục Minh Đồng cho em bao nhiêu tiền mà em lại
cùng cậu ấy hợp tác với nhau vậy!”
Nghiêm Đông Đông cười thầm:
“Chuyện Chu Du đánh Hoàng Cái*, không liên quan gì đến một người ngoài cuộc như
em!”
*Tục ngữ có câu “Chu Du
đánh Hoàng Cái”, vừa muốn đánh, vừa muốn chịu đòn, ấy gọi là khổ nhục kế vốn được
lưu truyền.
Cô ta ném mình xuống giường,
muốn ngủ tiếp.
Thẩm Ngư không buồn ngủ,
lên giường nghịch điện thoại di động một hồi, sau đó bước xuống giường thay quần
áo, trang điểm.
Sau khi Nghiêm Đông Đông
đứng dậy sửa soạn một chút, cả hai cùng nhau đến nhà ăn để ăn bữa sáng tự chọn.
Nghiêm Đông Đông vừa đi vừa
gửi tin nhắn.
Thẩm Ngư hỏi: “Em lại bí
mật báo cáo cho Lục Minh Đồng đúng không?”
“Đâu có!”
Kết quả là lúc hai người
vừa ngồi xuống, Lục Minh Đồng đã tới.
Lời nói dối bỗng sụp đổ
tan tành.
Nghiêm Đông Đông tự tin:
“Là bạn học Tiểu Lục hối lộ em bằng bảng phấn mắt, em chỉ thấy đã nhận lời giúp
đỡ thì phải làm hết sức mình.”
“Thường ngày chị không đối
tốt với em sao, vậy mà một bảng phấn mắt đã mua chuộc được em?”
“Đây là điểm yếu của một chuyên viên trang điểm, chị trách em cũng vô dụng.”
“...”
Thẩm Ngư buồn bực nghĩ,
sao có thể không thua được chứ, cậu am hiểu binh pháp, biết dùng khổ nhục kế để
nắm trong tầm tay, bên trái thì dùng kế “lấy nhàn rỗi đối phó mỏi mệt”(*), bên
phải thì dùng chiêu “chọn đường không ai nghĩ đến”(*), chuẩn bị sẵn một mạng lưới
tình báo để thâm nhập bên cô giống như một cái sàng.
(*) Dĩ dật đãi lao: chiến thuật lấy phòng thủ làm chủ đạo,
dẫn dắt đưa ra các cạm bẫy, mai phục khiến cho đối phương khó có cơ hội khai
thác rồi sau đó rình rập cơ hội phản công.
(*) Ám độ trần thương: Tấn công ngầm, chọn cách thức mà
không ai nghĩ tới để đối phương không kịp trở tay.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT