《Bạch Dương Thiếu Niên- Calantha》
Bệnh của Tưởng Tòng Chu trở nặng rất
nhanh, ông đã từng vào ICU một lần, sau khi chuyển về phòng bệnh bình thường,
ông được truyền thuốc nhưng tình hình càng ngày càng tệ hơn.
Trợ lý Vương đã liên lạc lại với Lục Minh
Đồng, nói rằng ông Tưởng muốn gặp cậu lần cuối trước khi đi.
Sau khi cân nhắc mọi việc, Lục Minh Đồng đồng
ý đi nhưng yêu cầu Tưởng Tòng Chu không được nhúng tay vào chuyện sau đó, cậu
chỉ muốn cùng bạn gái sống một cuộc sống bình yên, không muốn vướng vào bất kỳ
tranh chấp nào.
Khi Lục Minh Đồng đến, không có ai khác ở
xung quanh, Tưởng Tòng Chu nhờ trợ lý Vương lắc giường bệnh, rất hào hứng nói với
Lục Minh Đồng mấy chuyện trên trời dưới đất. Thân thể ông bên dưới lớp quần áo
cho bệnh nhân, chỉ còn lại da bọc xương.
Một lúc sau, ông kêu Lục Minh Đồng lấy cho
ông một quả cam từ trong túi.
Ông yếu đến nỗi phải vật lộn để bóc một quả
cam.
Lục Minh Đồng nhìn thấy thì không đành
lòng, nhận lấy quả cam từ tay ông, bóc vỏ đưa cho ông.
Không còn cách giải thích nào khác, cho dù
lúc này có một người xa lạ trước mặt, Lục Minh Đồng cũng sẽ động lòng trắc ẩn.
Tưởng Tòng Chu rất kích động khi thấy cảnh
này.
Sau khi lâm bệnh, vàng bạc chất đống trước
mặt, nhưng ông chưa từng uống một ly nước nào do người thân của mình tự tay rót
cho.
Một tuần sau.
Lục Minh Đồng nhận được cuộc gọi từ trợ lý
Vương, nói rằng Tưởng Tòng Chu đã bình yên ra đi.
Ông không tiết lộ danh tính của Lục Minh Đồng
cho công chúng, cũng không khăng khăng đòi bồi thường cho Lục Minh Đồng trong
di chúc của mình.
Chỉ để lại một lá thư.
Lục Minh Đồng đã xé bức thư đó.
Rõ ràng nó được viết tay bởi Tưởng Tòng
Chu trong thời gian ông bị bệnh, nét chữ bị bóp méo lung tung.
Chỉ có bảy chữ: Không tai không họa đến
công khanh.
Sau khi tra, Lục Minh Đồng phát hiện ra nó
được viết bởi Tô Thức, một nhà thơ thời nhà Tống, viết cho con trai mình,
nguyên văn là: Ai cũng nuôi con trai để mong thông minh, ta bị thông minh hại cả
đời. Chỉ mong con trai mình ngu ngốc và đần độn, không tai không họa đến công
khanh (*).
(*)
Công khanh: Chỉ quan to, địa vị cao. E rằng Tưởng Tòng Chu cho rằng mình không
xứng với cả sự ân cần của cả bài thơ, nên chỉ lấy bảy chữ cuối cùng chúc phúc
cho Lục Minh Đồng.
Lục Minh Đồng đến tham dự đám tang như đã
hứa, cùng với Hứa Ngạc Hoa.
Các nhân vật nổi bật đến rồi đi, không ai
thèm để ý đến hai mẹ con ở đứng bên trong.
Một cơn mưa mùa thu nổi lên, thời tiết se
lạnh.
Hai mẹ con thỉnh thoảng mới được đoàn tụ,
nếu không nhờ tang lễ của họ Tưởng, không biết lần gặp này phải chờ đến bao giờ.
Hứa Ngạc Hoa có rất nhiều điều muốn hỏi,
nhưng bà chỉ có thể hỏi Lục Minh Đồng bây giờ thế nào, Thẩm Ngư thế nào và hai
người họ làm việc cùng nhau ra sao.
Mỗi người đều có cuộc sống của riêng mình,
từ quan điểm của bà, bà chỉ có thể quan tâm bằng những câu hỏi h� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.