Tinh Nhi nhìn điện thoại cười ngốc.

Lần này Nguyễn Hoàng Thái trúng chiêu thật rồi.

Nhưng cô cũng có chút lo lắng.

Nếu anh phát hiện ra cô và Lê Ánh Thư đang trêu đùa anh thì sao đây?
Mang tâm trạng mâu thuẫn Tinh Nhi quyết định đi ngủ sớm, sáng mai về lại thành phố gặp Nguyễn Hoàng Thái.

Nhưng cuối cùng cả đêm cô đều không thể ngủ được.

Đến lúc cô gặp anh hai mắt thâm quầng như chú gấu trúc.
Nhìn cô như vậy anh càng hiểu lầm hơn.

Anh nghĩ cô buồn phiền vì chuyện hôn lễ với người đàn ông không tốt kia.
“Em không ngủ được sao?”
“Em đã trang điểm rồi, anh nhìn vẫn thấy sao?”
“Có chuyện gì sao?”
Tinh Nhi có chút chột dạ không dám trả lời.

Nhìn cô cúi đầu anh càng cảm thấy lòng ngực mình khó chịu.
“Có chuyện gì không thể nói với anh sao?”
“Không… không có chuyện gì đâu.”
Bụng cô đói meo, cô lái xe từ sớm về đây nên vẫn chưa ăn gì.

Nguyễn Hoàng Thái gọi ra một bàn đồ ăn.

Khi cô đã ăn no anh mới tiếp tục câu chuyện.
“Khi nào em về làm lại? Ánh Thư mong em lắm.”
“Em… chắc em phải nghỉ một thời gian.”
Chị dâu cô sắp sinh.

Anh trai phải ở nhà lo cho chị.

Dù sao đứa bé cũng là người thừa kế tương lai của nhà họ Lâm.

Cô phải về giúp chị ba một tay.

Nhưng lời này vào trong tai Nguyễn Hoàng Thái lại thành đau thương vô hạn.
Trong lòng anh ngổn ngang.

Cô thật sự phải đi lấy chồng sao? Cô sẽ rời xa thành phố này, không còn xuất hiện trước mặt anh nữa?
“Em ở lại đây có được không?”
Tinh Nhi cường gượng.
“Chắc là không được.

Hôm nay em dự định sẽ đi gặp Ánh Thư, còn phải đến xin nghỉ việc với Boss Vũ.”
Nghĩ đến phải xa Ánh Thư một thời gian Tinh Nhi có chút buồn bã.

Hai người đã hẹn sẽ cùng nhau mở nhà hàng.

Nhưng hiện tại cô lại nghỉ việc, một mình Ánh Thư lo liệu chắc sẽ cực lắm.
“Tôi nghe nói anh sắp được thăng chức, chúc mừng anh trước.”
“Anh không muốn được chúc mừng trước, anh muốn hôm đó em sẽ đến chúc mừng anh.”
Nếu chỉ đi dự một bữa tiệc chúc mừng thì chắc là cô có thể đi được.
“Được rồi, đến hôm đó em sẽ đến chúc mừng anh.”
Nguyễn Hoàng Thái đưa Tinh Nhi đến nhà Lê Ánh Thư.

Từ ngày nhà họ Lê xuống dốc, Lê Ánh Thư cũng đã an toàn hơn.

Không còn người nào dám đến tìm cô gây chuyện nữa.

Cửa vừa mở Tinh Nhi đã ôm chầm lấy Lê Ánh Thư.
“Nhớ cậu quá.”
“Cậu về rồi à? Mình cũng nhớ cậu lắm.”
“Anh phải đi làm.

Tối nay, em còn ở đây không?”
“Sáng mai em mới trở về.”
Lê Ánh Thư che miệng cười nhìn hai người.

Có phải kế hoạch của cô đã có tiến triển rồi không?

“Tối nay anh có chuyện muốn nói với em.”
“Được, vậy tối nay gặp.”
Sau khi anh đi, Lê Ánh Thư nhìn Tinh Nhi cười ái muội.
“Mau khai ra, hai người đến đâu rồi?”
Tinh Nhi bật cười, đi thẳng vào trong nhà.
“Cậu tò mò quá rồi đó.”
Hai người ngồi xuống ghế, Lê Ánh Thư giả vờ đau lòng che mặt.
“Cậu nhìn đi, anh ấy còn không chào mình.

Chỉ chăm chăm hỏi cậu tối nay có rảnh không thôi.”
Tinh Nhi đẩy Ánh Thư một cái.
“Còn không phải kế hoạch của cậu sao?”
“Có tiến triển mà đúng không?”
Tinh Nhi đem chuyện của hai người kể cho Lê Ánh Thư nghe chuyện của hai người.

Những lo lắng ở trong lòng của cô cũng không thể nén xuống.
“Ánh Thư, cậu nói xem nếu anh ấy biết sự thật, có khi nào anh ấy giận tôi luôn không?”
“Sẽ không sao đâu.

Cậu chỉ nói sự thật thôi.

Là anh ấy tự mình suy diễn.

Sao có thể trách cậu được chứ?”
Tinh Nhi tựa đầu vào vai Lê Ánh Thư.

Cô nhớ lại gương mặt thất thần của anh khi nghĩ cô sẽ đi lấy chồng, trong lòng cũng có chút vui vẻ.
“Ánh Thư, vậy là anh ấy có tình cảm với mình đúng không?”
“Chắc chắn rồi.”
Mấy ngày Tinh Nhi rời đi, Nguyễn Hoàng Thái thất tha thất thểu.

Ánh rõ ràng có tình cảm với Tinh Nhi, nhưng anh lại chưa từng tiến tới.
“Mình đã thử tỏ tình với anh ấy.

Nhưng anh ấy đã từ chối mình.

Sao bây giờ anh ấy lại phản ứng như vậy?”
“Cậu còn không hiểu sao? Anh ấy có yêu cậu, nhưng anh ấy mặc cảm.

Cậu cũng biết hoàn cảnh của anh ấy.”
Một người đàn ông kiếm còn không đủ tiền cho ba mẹ một cuộc sống tốt thì làm sao dám cưới cô gái mà anh ta yêu.

Nguyễn Hoàng Thái là một người đàn ông tốt, làm việc cũng chăm chỉ.

Nhưng anh ấy càng tử tế lại càng suy nghĩ nhiều hơn.
Sau khi quen cô, anh sẽ cho cô được những gì? Anh có tiền để cưới cô không? Tương lai của hai người anh cũng không thể cứ sống bám vào cô.

Anh còn phải lo cho cha mẹ… trăm ngàn thứ cần phải lo lắng.
“Đúng là một người đàn ông ngốc nghếch.”
Nhưng Tinh Nhi cũng vui vì anh ngốc.

Nếu như anh dám bất chấp tất cả thì mấy năm đi học anh đã tỏ tình với Lê Ánh Thư rồi còn đâu, làm sao đến lượt cô được chứ.
“Ngốc nhưng mà đáng yêu.

Lần này bằng mọi giá mình phải tóm được anh ấy.”
“Phải như cậu chứ? Tinh Nhi, mình tin cậu có thể làm được.

Cố lên.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play