Lê Ánh Thư mấy ngày nay đã tham quan qua một số địa điểm thuận tiện đi lại.

Cô muốn mở một nhà hàng.

Cô đã suy nghĩ rất kỹ, cô muốn có một công việc ổn định, có thu nhập.

Dù cô không thiếu tiền tiêu xài nhưng cô muốn dùng chính tiền của mình mở một quỹ ngân sách cho người già và trẻ em.

Việc làm này của cô Bạch Đăng Vũ rất tán thành.
Khi hắn lần đầu gặp cô, cô là một người khá tự ti về bản thân.

Sau này được hắn yêu thương đã cởi mở hơn rất nhiều.

Cô biết tức giận, biết tự mình phản bác với người khác khi họ đỗ oan cho cô.

Đây là một tiến bộ rất lớn.

Hiện tại cô lại nói với hắn cô muốn mở nhà hàng.

Hắn đương nhiên là ủng hộ cô bằng mọi cách có thể.
“Em đã chọn được địa điểm mình muốn chưa?”
“Có nhiều nơi có thể đáp ứng được điều kiện của em.

Nhưng giá thành thuê mặt bằng lại đắt quá.”
“Sao em không mua luôn lô đất đó.

Nhà hàng hoạt động lâu dài, mua đứt vẫn tốt hơn là thuê mà.”
Thấy cô đăm chiêu anh véo nhẹ cằm cô.
“Nếu không đủ tiền thì anh thêm vào là được.”
“Nhưng mà em muốn tự mình mở hơn.”
“Chúng ta là vợ chồng với nhau mà không phải sao? Anh thêm tiền vào cho em thì đã làm sao?”
Hắn thấy cô cố chấp thì cũng lắc đầu thở dài, chẳng phải hắn dạy cô ngang bướng với hắn sao? Bây giờ cô cứ bướng như vậy hắn còn có cách nào chứ?
“Bây giờ tính như vậy đi.

Anh đầu tư cho em.

Số tiền em thiếu anh bù vào, sau này có lời thì chia cho anh một phần.”
“Được, em sẽ thêm anh vào trong danh sách chủ đầu tư nhà hàng của em.”
“Ngoài em ra còn ai nữa sao?”
“Tinh Nhi đó.”
Một người làm vệ sĩ cho một người, rồi chẳng biết lúc nào lại thành hai người bạn thân.

Hiện tại cùng nhau kinh doanh cũng tốt.
“Bao giờ cô ấy quay lại?”
“Lúc đầu em với cô ấy còn lo cha cô ấy sẽ ép cô ấy kết hôn thương mại.

Nhưng khi Tinh Nhi về nhà mới biết, cô ấy chuẩn bị có thêm một đứa cháu trai.

Có lẽ tuần sau cô ấy sẽ trở lại.”
Bạch Đăng Vũ ngồi xuống cạnh cô, hắn nhấc bổng cô để cô ngồi trên đùi hắn.
“Đăng Vũ, em đang bận công chuyện, anh đừng phá em.”
“Để qua một bên đi, trời tối rồi, em phải lo cho anh chứ?”
“Anh lớn vậy rồi còn có cái gì để lo chứ?”
“Có, lo anh dục cầu bất mãn đấy.”
“Bạch Đăng Vũ, sao anh lại trở nên như thế này chứ, anh bỏ em ra.”
Người đàn ông nào đó ôm vợ đi thẳng vào phòng, sau khi cánh cửa đóng lại, trong phòng tràn ngập sắc xuân.
Nguyễn Hoàng Thái giữa trưa hẹn hai vợ chồng Bạch đăng Vũ và Lê Ánh Thư ra ngoài uống nước.

Nhìn anh thấp thỏm Bạch Đăng Vũ cũng đoán ra chuyện mà anh đang lo lắng.

Chỉ có Lê Ánh Thư không hiểu phong tình mới hỏi thẳng anh.
“Hoàng Thái, mấy ngày nay anh làm sao vậy?

Anh ấp úng một lúc mới hỏi cô.
“Bao giờ Tinh Nhi quay lại?”

Bạch Đăng Vũ định nói ngày mai, nhưng hắn còn chưa mở miệng đã ngơ ngác trước diễn xuất của cô vợ nhà mình.

Chỉ thấy Lê Ánh Thư giả vờ buồn bã nói với Nguyễn Hoàng Thái.
“Tinh Nhi bị cha cô ấy ép lấy chồng rồi.

Tên kia Đăng Vũ cũng biết, là một tên công tử ăn chơi chát tán.

Hắn ba ngày đổi hai cô bạn gái.

Tinh Nhi lấy hắn sao có thể hạnh phúc chứ?”
Lê Ánh Thư đá vào chân của Bạch Đăng Vũ, hắn liền hiểu ý hợp tác với cô.
“Trong các nhà hào môn không ai muốn gả con gái cho hắn cả.

Về phương diện kia… hắn có chút biến thái.”
Cô vợ lừa người ta đã đành, chồng cô còn bịa chuyện kinh thiên động địa hơn cô nữa.
“Cô ấy đồng ý sao?”
Lê Ánh Thư nén cười, tỏ ra đau lòng thay cho Tinh Nhi.
“Cô ấy có lựa chọn nào khác sao? Cô ấy nói với em, cô ấy thích một người, nhưng người đó không thích cô ấy.

Tinh Nhi cũng bỏ cuộc rồi.

Có lẽ lần này cô ấy sẽ lấy tên biến thái kia.”
Nhìn Nguyễn Hoàng Thái thất thểu ra về Lê Ánh Thư cảm thấy có chút tội lỗi.
“Đăng Vũ, có phải em nói hơi quá rồi không?”
“Nếu không dùng liều thuốc mạnh cho anh ta e rằng anh ta sẽ còn mơ hồ dài dài.”
“Chuyện còn lại phải giao cho Tinh Nhi tự giải quyết rồi.”
“Đúng vậy, chúng ta vẫn nên tập chung kiếm em cho Luca thôi.”
“Kiếm cái đầu anh.

Tối ngày chỉ nghĩ đúng một chuyện.”

Bạch Đăng Vũ cười giả lã ôm lấy eo Lê Ánh Thư đưa cô đi mua sắm.

Tâm trạng vui vẻ, cô muốn nấu một bữa ăn thật ngon.
Sau khi đem mọi chuyện nói cho Tinh Nhi nghe, Lê Ánh Thư an tâm ôm Bạch Đăng Vũ đi ngủ.
Nguyễn Hoàng Thái ngồi ngây ngốc trong phòng.

Anh cầm điện thoại, trên màn hình là số điện thoại của Tinh Nhi.

Nhớ đến những lời hôm nay Lê Ánh Thư cùng Bạch Đăng Vũ đã nói, trong lòng anh hỗn loạn.
Anh quyết tâm bấm gọi.

Sau một hồi chuông vang lên Tinh Nhi bắt máy.

Giọng cô cứ như đang khóc khiến anh lo lắng.
“Tinh Nhi, em làm sao vậy?”
“Không có gì, em bị dị ứng không khí, có chút khó chịu.”
Tay anh nắm chặt, anh nghĩ cô đang cố lừa anh.

Chắc chắn là cô đang khóc.

Cô bị ép gả cho một người mình không yêu sao có thể không khóc được chứ?
“Tinh Nhi, chúng ta gặp nhau được không?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play