Chiếc váy quá dài khiến Tinh Nhi bước đi cũng thấy mệt mỏi.
Từ lúc mặc áo cưới đến giờ cô còn chưa ăn gì, vừa đói vừa mệt.
Cô bước ra khỏi cửa thang máy, lê cái chân thể với bộ váy nặng nề về phòng.
Cánh cửa thang máy kế bên cũng mở ra.
Nguyễn Hoàng Thái bước ra ôm lấy cô bế lên.
“Hoàng Thái, anh làm gì vậy.”
“Mệt sao không nói với anh?”
Giờ phút này cô có chút ngượng ngùng nhìn anh.
Giọng lí nhí giải thích.
“Bên dưới còn rất nhiều khách khứa, em nghĩ em có thể tự mình trở về phòng, em cũng không yếu đuối đến như vậy.”
"Em có quyền yếu đuối trước mặt anh."
Anh ôm cô về đến phòng tân hôn của hai người, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Anh đi đến tủ đồ bên trong có sẵn quần áo của hai người.
Mọi thứ đều do anh chuẩn bị, cô biết anh chu đáo, nhưng vẫn không ngờ anh lại chuẩn bị đầy đủ mọi thứ cho cô như vậy.
Trái tim cô mềm nhũn, vui vẻ chạy đến ôm lấy anh.
“Cảm ơn chồng yêu.”
Hai chữ “chồng yêu” khiến Nguyễn Hoàng Thái vui không khép được miệng.
Anh giúp cô tháo xuống đồ cưới, cũng chuẩn bị sẵn một bồn nước ấm.
Cô ôm hôn anh, rồi đuổi khéo người ra ngoài.
“Sảnh lớn vẫn còn rất nhiều khách, anh mau xuống đó đi.”
Anh lưu luyến không muốn rời đi.
Nhưng bên dưới vẫn còn rất nhiều bà con và đồng nghiệp.
Anh chỉ có thể ôm lấy cô cắn nhẹ lên vai cô rồi rời đi.
“Đợi anh.”
Giữa anh và cô chưa từng xảy ra chuyện gì đi quá giới hạn.
Anh là một chàng trai tốt.
Lần đầu tiên của cô và anh, anh cũng đợi đến ngày đám cưới.
Dù cho cô chủ động quyến rũ, anh cũng giữ lại một tia lý trí mà từ chối cô.
“Em là cô gái anh thật lòng yêu.
Anh có thể đợi.
Không phải anh không muốn chạm vào em.
Anh chỉ mong em không lo lắng gì mà gả cho anh.
Vào ngày cưới, cũng chính là ngày em chính thức trở thành người phụ nữ của anh.
Anh muốn em biết anh vô cùng trân trọng em.
Dùng cả đời này để chứng minh lời nói của anh.”
Người đàn ông tốt này, ngày hôm nay đã trở thành chồng của cô.
Nhưng cô lại có chút hồi hộp.
Dù sao đây cũng là lần đầu cô trao thân cho người mình yêu.
Cô không biết mình phải làm gì.
Tắm xong, cô mặc vào bộ đồ ngủ mà anh chọn.
Có chút gợi cảm khiến cô ngượng ngùng.
Một bàn ăn thịnh soạn được gọi sẵn cho cô.
Cô ăn xong thì lên giường nằm đợi anh.
Cả ngày mệt mỏi khiến cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đến khi anh về phòng thì cô đã ngủ say.
Anh nhẹ nhàng đi thẳng vào nhà tắm.
Đến khi anh ngồi bên giường mới mỉm cười nhìn cô.
Anh hôn nhẹ lên má cô thì thầm.
“Vợ yêu ngủ ngon.”
Nhưng anh vừa nằm xuống cô đã xoay người đè anh xuống giường.
“Chồng à! Anh định ngủ thật sao?”
Anh ôm lấy eo cô, trở người liền đảo khách thành chủ.
Hơi thở của anh nóng rực vờn quanh cổ cô.
“Anh vốn định ngủ, nhưng nếu vợ anh còn thức, anh phải chăm sóc vợ anh một chút mới được.”
Anh dịu dàng hôn lên môi cô.
Men rượu vẫn còn vương trên môi, nhưng anh không say rượu, anh say người.
Người vợ đã âm thầm yêu anh, chờ đợi anh quay đầu lại và nhìn thấy cô.
“Tinh Nhi, anh yêu em.”
Cô nhìn anh cười thật hạnh phúc.
“Em cũng yêu anh.”
Nụ hôn của anh rơi lên cổ cô, vụn vặt nhưng hữu lực.
Bàn tay vuốt nhẹ theo eo cô.
Dừng lại trên bờ mông căng mọng.
Váy ngủ mỏng manh khiến thân hình xinh đẹp của cô như ẩn như hiện.
Dây áo nhẹ nhàng rơi xuống lộ ra xương quai xanh xinh đẹp, khuôn ngực phập phồng theo hơi thở của cô.
Một cổ khí nóng dưới hạ thân khiến vật nào đó của Nguyễn Hoàng Thái ngẩn cao đầu, cọ nhẹ vào đùi non của cô.
Gương mặt Tinh Nhi liền đỏ bừng.
“Tinh Nhi, anh không thể nhịn được nữa.”
"Em cũng đâu có bắt anh nhịn."
Đây là lần đầu của cô, có hơi vụng về đáp lại anh.
Nhưng biểu hiện của cô lại khiến anh thêm phần kích thích.
Sự gần gũi với cô khiến anh từng chút, từng chút mất khống chế.
Lý trí nhường chỗ cho dục vọng chiếm hữu cả hai người.
Nhưng trong từng hành động vẫn lộ ra sự yêu thương anh dành cho cô.
Đêm đó là đêm đầu tiên của cô, minh chứng cô đã trở thành vợ của anh.
Nguyễn Hoàng Thái tự thề với lòng, đời này anh sẽ dành cho cô cả trái tim và tình yêu của anh.
Lưu Ánh Thư cảm thấy hơi mệt, có chút choáng váng.
Nhớ lại quá nhiều việc khiến cô bị đau đầu.
Bạch Đăng Vũ liền đưa cô sớm rời khỏi bữa tiệc.
Tình trạng của Lưu Ánh Thư đặt biệt.
Tinh Nhi và Hoàng Thái cũng sẽ không trách cô vì chuyện này.
"Anh đưa em đến bệnh viện."
"Không cầm đâu, ở nhà có thuốc.
Về nhà uống thuốc ngủ một giấc sẽ ổn."
Cô cố nở một nụ cười trấn an hắn.
Nhưng Bạch Đăng Vũ vẫn cảm thấy lo lắng.
Hắn biết cô đã nhớ lại thêm một số chuyện.
Đáng lý ra hắn không nên đưa cô đến lễ cưới.
Luca cũng lo lắng cho mẹ nhưng cậu nhóc biết mẹ cần được nghỉ ngơi.
"Ba chăm sóc mẹ nhé."
Bạch Đăng Vũ bế Lưu Ánh Thư lên phòng, mặc kệ cô phản kháng.
Anh đặt cô xuống giường liền đi lấy thuốc cho cô.
"Em uống thuốc trước đi, anh xuống nhà nấu cháo cho em."
Cô nắm lấy tay anh, giọng có chút giống như đang nhõng nhẽo.
"Đừng rời đi, anh ở lại với em có được không?"
Nhìn vào ánh mắt trong đợi của cô, hắn không thể nào nói ra lời từ chối.
"Được, anh ở đây trông em ngủ."