Ngao Quảng vẫn luôn cho rằng lần đầu tiên y gặp Hạo Thiên là ở quán bar, nhưng kỳ thật y đã quên. Hạo Thiên vẫn nhớ rõ, lần đầu tiên hai người họ gặp mặt, là khi Hoằng Thiên vẫn chỉ là một công ty địa ốc không lớn không nhỏ, lúc ấy Hạo Thiên mới 24 tuổi, tốt nghiệp bằng thạc sĩ, bởi vì ba hắn qua đời nên phải chịu áp lực nhiều năm, cho nên ngay sau đó đã ném công ty cho chị gái là Hạo Quân, còn mình thì chạy đến một vùng nông thôn ở Vân Nam du lịch.
Mây tía ở phía nam, khiến người động tâm không chỉ có núi sông mang theo phong tình dị vực, ánh mặt trời và dã tính cùng tồn tại, còn có một thành thị ở giữa vô pháp với tới sự tự do tự tại.
Hạo Thiên đi dọc theo con đường hương dã. Đây là khoảng thời gian nghỉ phép hiếm hoi của hắn đó. Qua cơn mưa trời lại sáng, ánh mặt trời ngày hè thật chói mắt, nhưng ở nơi này lại không thấy chút nóng bức nào. Cây bìm bìm ven đường sum suê đầy sức sống, đời này của hắn cũng chưa gặp qua nhiều loại cây bìm bìm sinh trưởng thành một đống như vậy đâu. Cách đó không xa, trên ngọn núi nhỏ tụ tập không ít nông dân, cầm túi bện cùng gậy gộc lật tới lật lui đám cỏ dại, khi hắn đi lại gần mới phát hiện, những người này đều đang hái nấm.
Hạo Thiên xuống xe, xách túi, cũng đi vào rừng tìm nấm. Đi được vài bước đã thấy một cây nấm nhỏ hai màu, mũ nấm màu đỏ vàng, thân trắng, đẹp kì dị. Hắn đeo bao tay, chỉ chọn những cây nấm xấu xí để hái, tránh cho bị trúng độc. Chỉ trong chốc lát đã hái được một túi to. Một anh nông dân đen như than đứng bên cạnh nhìn hắn cười nói không ngừng, huyên thuyên nói những câu hắn nghe không hiểu, nhưng vì hữu hảo nên hắn cũng cười đáp lại. Vốn dĩ cũng không tính ăn mấy cây nấm này, chỉ là cảm thấy mới mẻ mà thôi. Hắn ném túi nấm lên giá, chụp một tấm hình gửi cho mẹ với chị gái, rồi thừa dịp trước khi mặt trời xuống núi, lại chạy đến khách sạn hắn đã đặt trước.
Nơi này dù sao cũng là nông thôn, không có khách sạn năm sao cho hắn lựa chọn, Hạo Thiên chỉ dọn quần áo để tắm rửa cùng đồ dùng sinh hoạt vào phòng, còn đồ đắt tiền thì cất trong xe. Làm xong hết thảy, hắn rửa mặt, cười nhạt mà đi đến tiệm cơm nhỏ đối diện khách sạn.
Tiệm cơm này không có biển, bàn ghế bên ngoài đã có đầy công nhân nông dân ngồi chật kín, trên mỗi bàn đều có một bát canh nóng hầm hập, mà mỗi người cũng có một lọ rượu xái hồng tinh. Tuy hầu như đều là món chay, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến tâm tình mọi người ăn cơm sau một ngày lao động vất vả, ồn ào nói chuyện. Tiệm cơm nhà này khá nhỏ, bên trong thậm chí còn thiếu không gian. Hạo Thiên từ trước đến nay lúc ăn và ngủ không nói chuyện, lại nghe không hiểu ngôn ngữ địa phương, chỉ cảm thấy khó nghe, cứ như đang cãi nhau vậy. Tiệm cơm nhà này bày trí bàn ghế thời xưa, vách tường bị khói dầu hun đen, nền gạch trắng cũng đã nứt nẻ rồi, ưu điểm duy nhất chính là thoạt nhìn còn coi như sạch sẽ. Hạo Thiên chú ý tới, trừ tiệm cơm này ra, quán ăn gần nhất cũng tốn hai mươi phút đi xe, nhưng hiện tại bụng hắn đã đói meo réo liên tục rồi, mà chỉ có hai lựa chọn, một là căng da đầu ngồi xuống, hai là về khách sạn ăn tạm mì gói.
Đang lúc hắn đứng ở cửa do dự, một giọng nói thiếu niên trong trẻo xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp ồn ào, lanh lảnh rót vào trong tai, hắn cúi đầu, nhìn thấy một thiếu niên tóc trắng, mặc áo ngắn tay trắng rộng thùng thình cùng chiếc quần ống rộng đã bạc màu, đeo tạp dề trắng, đôi con ngươi mang sắc lam tựa như bầu trời Vân Nam. Ở khu vực có độ cao cao hơn so với mặt biển này, những người hắn từng gặp đều đen sì, thế nhưng thiếu niên tay chân mảnh khảnh này lại trắng trẻo, có lẽ vậy nên không gian xung quanh cậu ta cũng hơi hơi sáng lên.
Giọng nói kia biến mất không thấy, trong một mảnh thiên địa hỗn độn này, chỉ còn cậu bé trắng như tuyết đối diện với hắn.
Đáng tiếc, nói ra thì thật xấu hổ, nhưng hắn không hiểu đứa nhỏ này đang nói cái gì.
Thiếu niên kia lặng lẽ đánh giá hắn một chút, lập tức nở nụ cười, dùng tiếng Trung tiêu chuẩn hỏi: “Anh trai có vào ngồi không ạ? Có bàn trống đó.”
Hạo Thiên ngẩn người, vội vàng gật đầu đi vào bên trong. Hắn vô thức muốn dính sát vào người thiếu niên này, đáng tiếc chưa đi được mấy bước thì dừng, thiếu niên thay hắn kéo ghế nhựa ra, bắt tay viết thực đơn đưa cho hắn, sau đó mỉm cười dò hỏi hắn gọi món ăn: “Anh trai từ nơi khác tới du lịch sao? Có thể ăn cay không ạ? Để em đề cử cho ngài mấy món đặc sản ở đây nha?”
Hạo Thiên “A” một tiếng, ngơ ngác nhìn thiếu niên trắng như tuyết: “Từ thủ đô tới, có thể ăn.”
Thiếu niên kinh ngạc gật đầu, còn cố tình nói: “Từ thành phố lớn tới luôn, dọc theo đường đi chắc hẳn không dễ dàng gì, vậy em đề cử cho ngài mấy món khẩu vị đại chúng nha, món gan heo ngâm ớt nhà em không tanh tẹo nào, cũng không quá cay, mềm mà mọng nước, còn có nấm dại canh gà cũng là món ăn thường ngày, ngon lắm luôn, nếu anh muốn uống rượu, thì em đề cử cho ngài món cá chiên, ướp với hương ớt ngũ vị, nhắm rượu là ngon nhất.” Thiếu niên vừa nói vừa chỉ vào tủ rượu sau lưng, cười, “Đồ ăn nhà em nhiều lắm, nhìn dáng người em đề cử ngài ăn một chút là được rồi. Cho ngài một chén canh gà nhỏ, tính ngài nửa giá, ngài xem được không ạ?”
Những lời này như được tẩm đá, khiến Hạo Thiên ngã vào hồng trần, tỉnh táo rồi quay về với hiện thực trước mặt. Thiếu niên này lớn lên xinh đẹp, nhưng Hạo Thiên cũng không phải chưa từng gặp qua người xinh đẹp hơn y, nhưng, chỉ có đứa nhóc này là khí chất toàn thân thật sự rất sạch sẽ, có lẽ tương phản rất lớn với cảnh vật chung quanh, thế cho nên mới khiến Hạo Thiên phải dán mắt vào y cả ngày, thế nhưng vẫn phải đề phòng cậu ta, đề cử đồ ăn toàn là giá trên trời mà nấu nướng thì đơn giản, nhưng Hạo Thiên cũng không thiếu tiền, gật đầu nói: “Ba món vừa rồi cậu mang lên đi.” Hắn nhìn lại thực đơn, đột nhiên muốn trêu chọc cậu nhóc này, “Lại thêm thịt kho tàu, cà tím và đậu hủ.”
Cà tím và đậu hủ đều là thức ăn chay giá mười đồng tiền, còn phải chế biến, nấu nướng còn kì công hơn món thịt, thiếu niên kia quả nhiên thay đổi sắc mặt, cười xấu hổ: “Chuyện này…… Lượng đồ ăn nhà em nhiều lắm, ngài ăn không hết đâu……”
Hạo Thiên chỉ chờ cậu ta nói những lời này, tiếp tục: “Canh gà có thể bán một nửa, vậy hai món chay cũng chỉ làm một nửa đi.” Hắn cười giảo hoạt, “Nếu không ăn cơm thì không chịu nổi, mệt lắm.”
Hơi phiền toái một chút, nhưng vẫn là đơn hàng lớn, thiếu niên kia cười, gật đầu ghi nhớ, xé đơn gọi món rồi vội vàng chạy đi nhanh như chớp: “Ngài chờ một lát.”
Rất nhanh đồ chua và đậu phộng đã được bưng lên, còn có tách trà đắng chát giá rẻ. Hạo Thiên chống tay lên bàn, đôi mắt dõi theo thân ảnh của thiếu niên kia, trong đầu nhanh chóng phân tích: Đây là một cửa hàng nhỏ, chồng xào rau, vợ xắt rau rửa chén, mà thiếu niên phụ trách gọi món ăn kia vừa thu tiền, vừa bưng thức ăn còn làm rau trộn, nấu canh. Vừa nãy đi cùng thiếu niên kia vào, thấy cậu ta chỉ cao đến ngực hắn, cùng lắm là 1m7, gầy gò, được cái tay chân lanh lẹ, trong tiệm hình như đều là khách quen, đứa nhỏ này có thể làm mọi người cười ha ha, rất có bản lĩnh.
Hạo Thiên thấy sau khi mang thực đơn của mình vào, đứa bé kia huyên thuyên nói gì đó, lại bị một giọng nam thô tráng bên trong mắng hai câu, sau đó là một giọng nữ mắng tiếp câu gì đó, đều là ngôn ngữ địa phương, bên ngoài thực khách nghe thấy ồn ào, thiếu niên xốc rèm cửa đi ra, sắc mặt không thay đổi mấy, vẫn là gương mặt tươi cười, vui tươi hớn hở rót rượu cho mấy dân công, di chuyển linh hoạt.
Năm món Hạo Thiên gọi rất nhanh được bưng lên, phân lượng không nhiều lắm, thậm chí ít hơn một chút so với tiệm cơm bình thường, nơi này giá hàng thấp, một món ăn mặn 24 đồng, thức ăn chay 10, canh gà 15, năm món này tính ra cũng gần 90 đồng. Tính toán như này nhất định kiếm chác ổn hơn ở Bắc Kinh, cũng lời lãi ra phết đấy.
Phỏng chừng thấy hắn là khách qua đường, kiếm lời một lần không có lần thứ hai, tàn nhẫn đào thêm một ít tiền đây mà. Hương vị món ăn chả ra sao, ăn đầy vị bột ngọt, canh gà thì còn tàm tạm. Hạo Thiên yên lặng khinh thường, thiếu niên này nhìn sạch sẽ, thế mà tâm lại ô uế. Haizz, dù sao cũng là vì sinh tồn, không trách được ai.
Hắn vùi đầu yên lặng ăn, đại để là đói bụng, cho dù không hợp khẩu vị, nhưng hắn vẫn quét sạch năm đĩa thức ăn này, còn ăn thêm hai chén cơm, ăn xong mới phát hiện tiệm cơm này không có quầy thu ngân, đành phải nhấc tay gọi người: “Tính tiền.”
Thiếu niên kia chạy tới, trong tay còn cầm cái khay, bên trong là gia vị, khách khứa gọi đơn chật ních, vội đến nỗi trán cậu bé lấm tấm mồ hôi. Hạo Thiên còn ngửi được mùi trà nhàn nhạt xen lẫn vị ngọt, quả nhiên, đây là một Omega.
“41 đồng 5 ạ.” Thiếu niên nhìn hắn, cười khoe hàm răng trắng đều tăm tắp, “Ngài tính tiền mặt hay dùng WeChat Alipay ạ?”
Hạo Thiên hơi sửng sốt: “Năm món mới hơn bốn mươi?”
Thiếu niên cầm đôi đũa dài trộn rau trộn, cười hì hì: “Sợ ngài ăn không hết, nên chỉ làm cho ngài một nửa thôi.”
Trái tim Hạo Thiên hơi đập thình thịch, nhanh chóng tính toán, mới phát hiện chỉ thu tiền thức ăn, không thu phí cơm thêm, nước trà, phí bàn ăn, chẳng trách lại rẻ thế. Nếu thêm gấp đôi, với lượng thức ăn của tiệm cơm này thì quả thật hắn ăn không hết.
Hắn đột nhiên nhớ tới, khi cậu bé mang đơn gọi món ăn vào có tiếng mắng của một nam một nữ, canh đã nấu ra, tính nửa phần không sao cả, nhưng đồ ăn đều là món xào, toàn làm nửa phần, quả thật không thể kiếm được bao nhiêu.
Tuy rằng suy nghĩ rất nhiều, nhưng đối với Hạo Thiên mà nói, phân tích chỉ cần vài giây, hắn rất nhanh khôi phục lại, chỉ vào tủ rượu: “Tôi muốn một chai bia lạnh, tôi ở khách sạn đối diện phòng 302, buổi tối 9 giờ mang qua đó, được không?”
Rõ ràng thiếu niên vui mừng khôn xiết, bán được rượu hay đồ uống gì đó là có thể kiếm thêm giá chênh lệch, là số tiền mà cả tiệm cơm đều muốn kiếm, vội vàng gật đầu đáp: “Không thành vấn đề không thành vấn đề, một chai 70, thêm lên 111 đồng 5, ngài muốn là được.”
Hạo Thiên trực tiếp đưa tiền mặt, nhét vào trong túi nhỏ trước tạp dề của cậu bé. Đứa bé này thật sự rất gầy, hông gầy nhô cả xương, không hề có cảm giác mềm mại, hắn nhịn không được đưa tay xoa xoa mái tóc bạc trắng của cậu nhóc: “Cậu bao nhiêu tuổi rồi?”
Thiếu niên cười, mặc hắn xoa, để thức ăn ra xa một chút: “Mười sáu ạ.”
Phản ứng đầu tiên của Hạo Thiên là nghĩ cậu ta có thể gả chồng rồi, phản ứng thứ hai chính là cậu ta nhỏ hơn hắn tám tuổi, sau đó hắn bị chính phản ứng của mình chọc cười, không nói gì nữa, bước đi.
Vốn dĩ Hạo Thiên nghĩ còn có thể nhân lúc đưa rượu tới thì hỏi han vài câu, kết quả người đưa rượu tới lại là chủ tiệm, hắn không có tâm tình, lúc chuẩn bị đuổi người, gã đàn ông kia thấy túi nấm của hắn thì cười cười, dùng tiếng phổ thông sứt sẹo nói: “Nấm này không ăn được đâu, để tôi nhặt ra giúp cậu.”
Ngay sau đó liền không thèm để ý đến hắn nữa, lập tức đi qua đổ túi nấm của hắn ra, chọn mấy cây ném lại vào túi, còn dư lại thì ném vào thùng rác, vừa ném vừa tùy tiện tán gẫu: “Mỗi năm có bao nhiêu người ăn nấm rồi biến thành tên ngốc đấy, người bên ngoài các cậu hay ăn bậy quá ha.”
Hạo Thiên nhìn bùn đất rơi đầy đất, dở khóc dở cười.