Cảnh báo trước: 1, rape

2, Graphic Depictions Of Violence (Hình ảnh mô tả bạo lực)

Ngày hôm sau, khi hắn quay trở lại, thiếu niên kia không thấy đâu, thay vào đó là một thiếu nữ cao gầy khác, rõ ràng cũng rất xinh đẹp nhưng lại không giống mùi vị kia. Dán sát vào nhìn, mới phát hiện là một Alpha, Hạo Thiên lập tức hết muốn ăn, gọi hai món, lôi kéo thiếu nữ kia hỏi: “Cậu nhóc tóc bạc hôm qua đi đâu rồi?”

Thiếu nữ chớp mắt nhìn hắn: “Đó là anh trai tôi, anh ấy khai giảng sớm, đã lên thành phố rồi.”

Hạo Thiên thất vọng, lùa hai đũa cơm rồi rời đi.

Ngao Quảng cho rằng đó là lần đầu tiên gặp mặt, kỳ thật lại là lần thứ hai của bọn họ.

Ngao Quảng học cấp ba ở Côn Minh, thành tích của y rất tốt, bị mấy trường cấp ba tranh giành, rõ ràng học phí đều gửi về nhà, còn lấy trợ cấp hộ nghèo nữa nhưng ba mẹ vẫn không hài lòng, mỗi ngày gọi điện thoại gọi y về, nói cái gì mà đã mười bảy mười tám rồi còn chưa biết kiếm tiền, Omega ngày ngày đọc sách còn không bằng gả chồng luôn cho rồi, trong nhà làm ăn được, ba mẹ y muốn mỗi tháng có hơn hai ngàn để tiêu dùng, bèn tìm mọi cách thúc giục y trở về gả chồng, kiếm chút lễ hỏi, để lại cho Ngao Thuấn vào đại học dùng.

Ngao Quảng vốn dĩ căng da đầu một đoạn thời gian, kết quả ai ngờ Ngao Thuấn bị ngã, cũng không biết bị thương đến dây thần kinh nào, toàn bộ phần eo dưới mất đi tri giác. Một cô gái đã từng hoạt bát đáng yêu, một Alpha cao 1 mét 8 mấy, là cô gái có triển vọng lên thành phố lớn nhất trong toàn thôn, hiện tại chỉ có thể nằm liệt trên giường bệnh, sợ ba mẹ anh trai đau lòng, chỉ dám lén rúc trong chăn khóc nức nở. Ngao Quảng một lòng tan thành khói bụi, y vừa mới lên lớp 11, thành tích cả năm luôn xếp thứ nhất, y là người có tương lai, nếu có thể thi đậu đại học, y có thể đi xin việc làm công kiếm nhiều tiền hơn. Khi y dứt khoát kiên quyết về Côn Minh, ba mẹ điên cuồng cắn chặt lấy y không bỏ, cái gì mà phá sản, bạch nhãn lang, vô dụng…… Y chưa từng nghĩ sẽ nghe được những lời như vậy từ chính miệng ba mẹ mình. Mẹ thì khóc lóc chửi y cái gì mà nuôi Omega đều là nuôi con thay người khác. Y cắn răng ôm hết sách vở quay người rời đi.

Từ đó về sau y chưa bao giờ gọi một cuộc điện thoại nào cho người trong nhà, đêm khuya đi vào quán bar, cởi đồng phục, mặc vào bộ bạch y lộ ra nửa bên bả vai tinh tế, dưới ánh đèn ngũ sắc, y như tờ giấy trắng không nhiễm bụi trần.

Hát hai giờ có thể kiếm hai trăm, cứ như vậy, một tháng 3000, trừ đi phí sinh hoạt, hai ngàn năm còn dư lại đều gửi hết về nhà. Mỗi lần hát xong là đến 1 giờ sáng, bạn trai mối tình đầu của y - Trình Ngâm đều sẽ đạp xe đạp đến hẻm sau quán bar chờ y, cười ngọt ngào đưa cho y chai nước, ân cần dặn dò.

“Bị bắt nạt nhớ phải nói cho anh ngay đấy, biết chưa?”

Lúc ấy Ngao Quảng rất muốn kéo tay nam sinh này, lại có chút khiếp đảm, cố ý cười đáp lại: “Em cũng bằng này tuổi đầu rồi, ai có thể bắt nạt em chứ.”

Y cao 1m7, là chiều cao trung bình của một Beta, nhưng lại không biết ở trước mặt bạn trai Alpha cao một mét chín, bản thân mình nhỏ xinh đáng yêu cỡ nào.

Niên thiếu vô tri, lại là một đoạn thời gian y sống thoải mái nhất.

Nhưng y không tài nào lường trước được, buổi tối hai ngày sau, nhân sinh của y sẽ hoàn toàn bị viết lại.

Hạo Thiên đến Côn Minh bàn chuyện làm ăn, lại nói, trước nay công việc đều không phải là một sự kiện, mà là một quá trình, từ đầu tới đuôi có bao nhiêu đao quang kiếm ảnh đều chôn vùi trong hương vị ôn nhu, ban ngày ở một nhà hàng nào đó bàn chuyện làm ăn, buổi tối lại uống rượu mua vui, mỹ nhân trong ngực, Hạo Thiên hưởng thụ quá trình này, chỉ vài ngày sau đã mê tít rồi.

Vừa vặn đối tác bị cảm, không có cách nào bồi hắn, bèn cho hắn một địa chỉ, nói lời ái muội, lúc này mới làm hắn có hứng thú đi đến một nơi trong góc thành thị nghe hát.

Quán bar này tên là “Memory”, nhìn rất tệ, không khí ô trọc, tràn đầy mùi rượu, Hạo Thiên đi hai giờ xe mới đến, vừa đến cửa liền cau mày muốn đi về, đáng tiếc quán bar này cách âm quá kém, truyền ra vài tiếng ca, microphone chất lượng kém, thanh âm này mang theo điện lưu cùng tiếng ồn ào, chấn động khiến lỗ tai người ta nóng lên, nhưng hắn vẫn nhớ rõ giọng hát kia, từng chữ từng chữ, rót vào trái tim hắn.

Hạo Thiên tê dại, đẩy cửa bước vào, trước mắt là thiếu niên gầy gò, ở trong đám người hỗn loạn, ôm đàn ghi-ta, hát một bài tiếng Nhật vui vẻ, đôi mắt cong cong, đuôi mắt dán mấy viên kim cương vụn, ăn mặc tục tĩu đến nỗi làm người ta buồn nôn.

Nhưng chất giọng kia, gương mặt kia!

Hóa ra chính là dáng vẻ sạch sẽ hắn chôn thật sâu trong đáy lòng.

Hạo Thiên đi đến trước quầy bar muốn một ly Whisky đắt nhất, nghiêm túc hỏi bartender: “Người đang hát kia, phí ra sân khấu bao nhiêu vậy?”

Bartender đang trang trí cục đá, nghe vậy châm chọc cười: “Người ta là học sinh cấp ba đấy, không giống với chúng ta……” Gã hơi ghé sát vào lỗ tai Hạo Thiên, nhỏ giọng, “Thu phí không giống nhau.”

Hát hai giờ là có thể kiếm tiền bằng lương một ngày của gã, lại trẻ trung xinh đẹp, còn có bạn trai nhỏ ưu tú chờ đợi mỗi ngày, khiến bao người đỏ mắt. (đọc truyện trên app giúp phát triển các team dịch TYT)

Mặt Hạo Thiên nghiêm nghị, trong tay cầm ly rượu lắc lắc, chỉ cần mạnh tay một chút là có thể bóp vỡ nát ly rượu.

Hạo Thiên trong kỳ động dục, uống nửa bình rượu cương cường, nhìn chằm chằm chính giữa quán bar, ánh mắt nóng bừng, bartender thấy hắn như sói đói, trong lòng âm thầm sợ hãi, rồi lại hưng phấn: “Tí nữa cậu ta sẽ có mười phút nghỉ ngơi, chắc sẽ đi WC đó, ngài có thể thương lượng vấn đề giá cả với cậu ta nha.”

Loại quán rượu này vốn dĩ không phải là nơi Omega nên tới, trừ phi là làm "nghề" gì đó. Bởi vậy khi Hạo Thiên bước vào WC lạnh lẽo dành cho Omega, hắn cả người khô nóng, cuồng bạo không kìm được, mở to đôi ngươi sáng rực trong bóng đêm, chờ đợi con mồi của hắn. Chợt hắn nghe thấy hai tiếng ho khan khàn khàn, còn có tiếng bước chân nhẹ nhàng như bước trên mây, một hương trà quen thuộc xuất hiện ở trước cửa, hắn vươn tay, túm chặt lấy cánh tay người kia, lưu loát đè người lên tường, bịt kín miệng người nọ.

“Đã lâu không gặp……” Hạo Thiên nương theo ánh đèn lờ mờ, thấy rõ gương mặt xinh đẹp kia đang hoảng sợ, thấp giọng cười nói, “Con điếm nhỏ.”

Khi quần áo bị người kia thô bạo xé rách, Ngao Quảng suýt nữa cắn lưỡi. Y điên cuồng giãy giụa, mà tin tức tố của gã Alpha bạo ngược trước mặt này lại làm y hít thở không thông. Người này rất cao, thân hình to lớn, một tay túm lấy hai tay y giơ lên, tùy tay đá văng ra một gian vệ sinh, đẩy y ngã ngồi xuống nắp bồn cầu.

Ngao Quảng lập tức khóc thành tiếng, sợ hãi cùng kinh hoảng đã cắn nuốt tâm trí y, tin tức tố của Alpha công kích làm y sợ tới mức nói không nên lời, hormone lại làm y cưỡng chế động dục. Khi chiếc quần bị xé rách, bàn tay thô to của hắn đặt trên quần lót trắng đã ướt một mảnh nhỏ, mùi trà nồng đậm tràn ngập toàn bộ gian vệ sinh. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Hạo Thiên gấp gáp tháo dây thắt lưng, dương vật đã sớm cương cứng bật ra, còn thô tráng hơn cả cánh tay gầy gò của Ngao Quảng, chiều dài thật khiến cho người ta sợ hãi. Côn thịt vốn mềm yếu hồng hồng đã biến thành tím đen, hơi hơi ngẩng lên, mang theo mùi tanh đặc trưng. Ngao Quảng càng run hơn, mất hồn mất vía co người thành một cục, run run khóc lóc, hoảng sợ nhìn lên người đàn ông đang nổi điên kia: “Đừng…… Tôi không muốn…”

Hạo Thiên nắm chặt bắp đùi y, ma sát thứ hung khí to lớn của mình với huyệt khẩu non mềm, đè giọng châm chọc: “Ướt nhanh thế, mà nói không muốn?”

Hạo Thiên trực tiếp dùng sức đâm vào bên trong, được một lúc mới chậm rãi ra vào. Khuôn mặt Ngao Quảng trắng bệch như tờ giấy, khóc lóc đẩy mặt Hạo Thiên, lại bị ăn một cái tát điếng người nên chỉ có thể thở dốc. Hạo Thiên tách hai cánh mông thịt  trắng nõn của y ra, dùng hết sức lực đâm vào, chỗ sâu nhất trong cung khẩu bị thô bạo đâm mở, máu đỏ tươi chảy khắp chân. Trong cổ họng Ngao Quảng bây giờ cũng chỉ phát ra được mấy tiếng rên rỉ đứt quãng, mở to mắt ngơ ngác nhìn trần nhà, đau choáng váng.

Hạo Thiên nhìn thấy máu thì càng thêm hưng phấn, bàn tay to lớn giữ chặt lấy đầu Ngao Quảng, mạnh mẽ cắn vào gáy y. Không biết là do tức giận hay là do dục vọng, hắn thấp giọng quát Ngao Quảng: “Tôi là vị khách thứ mấy đêm nay cậu tiếp?”

Ngao Quảng toát mồ hôi lạnh, một chữ cũng không nói nên lời, giọng nói như bị nghẹn lại, ngay cả hít thở cũng cảm thấy đau, vừa run vừa yếu ớt đẩy ngực Hạo Thiên ra, nước mắt trào ra lăn dài trên má. Sợ hãi cùng đau đớn cực độ khiến y thiếu chút nữa ngất xỉu, nhưng kết quả lại không ngất xỉu được, chỉ có thể yếu ớt phản kháng, theo bản năng chống cự một cách vô lực.

Y không ngừng đẩy người kia ra, tuy rằng không còn sức lực, nhưng lại đủ để chọc giận một tên Alpha đến kỳ động dục tinh trùng thượng não. Người nọ tháo cà vạt trói hai tay y lại, treo y trên đèn tường, hai chân không chạm đất. Lúc Hạo Thiên kéo hai chân y ra đã suýt chút nữa bẻ gãy chân y. Rồi sau đó từng chút từng chút đâm vào nơi sâu nhất, huyết dịch đỏ tươi theo bắp đùi chảy xuống, tí tách rơi xuống đất.

Ngao Quảng ngoại trừ chỉ có thể trợn tròn mắt mà khóc thì cũng chả làm gì được hắn cả. Cuối cùng y đã biết được, cái gì gọi là giữa Alpha và Omega không thể vượt qua hồng câu. Tựa như hiện tại, y bị một người hung hăng xâm phạm, lại chẳng hề biết người kia là ai.

Mỗi lần Ngao Quảng hít thở đều mang theo mùi mạt sắt của máu, không có cách nào tự hỏi, đầu óc trống rỗng như muốn nổ tung, thân thể mảnh khảnh bị người kia tàn nhẫn đâm chọc chỉ có thể run rẩy nức nở. Người đàn ông kia rất cao, lại ngược sáng nên y không thấy rõ được khuôn mặt của tên điên này, mà chỉ có thể cảm nhận được rõ ràng hung khí đang chôn thật sâu trong thân thể mình. Y mờ mịt nhìn, tựa như đứa trẻ sợ bị tiêm nhưng vẫn cố chấp muốn xem kim tiêm chích mình như thế nào. Mà không phải là không thể biết trước nỗi tuyệt vọng, mãi đến khi y thấy cây côn thịt của người kia vốn đã trướng to khủng bố nhưng giờ lại như to thêm một vòng, lúc này y mới đột nhiên thanh tỉnh, dùng một tia sức lực cuối cùng của mình, nghẹn ngào rên rỉ: “Đừng……”

Ngay sau đó, côn thịt hung tợn mạnh mẽ đâm vào thân thể y, huyệt khẩu căng nứt tí tách nhỏ đầy máu tươi, tinh dịch nóng bỏng bắn vào nơi sâu nhất trong thân thể y, khiến y không ngừng run rẩy, kịch liệt ho khan hai tiếng, theo sau là tiếng kêu cứu suy yếu.

“Cứu mạng……”

“Cứu mạng……”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play