“Ly hôn đi, không cần nói nhiều nữa.” Ngao Quảng một bên cầm bút kí giấy tờ, một bên chăm chú xem hiệp nghị, nói, không thèm ngẩng đầu lên, tóc mái hơi dài rũ xuống trán, ngồi trong văn phòng có vẻ nghiêm túc cao lãnh, lại thoạt nhìn chỉ giống như một cậu thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, giọng hờ hững, “Tiền giảm một nửa theo thỏa thuận trước khi kết hôn, con tôi tôi nuôi.”

Cuối cùng Ngao Quảng cũng ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông cao lớn đứng đối diện, có vẻ như hắn vừa đi dự tiệc về, ngay cả tây trang cũng chưa thay ra, cười châm chọc: “Dù sao nhà các người cũng không thích Omega, không bằng để cho tôi nuôi đi.”

Hạo Thiên chỉnh lại cà vạt, sau khi đi dự tiệc ăn uống linh đình về, vừa nóng bức lại đâm ra bực bội phiền muộn, cho nên đối mặt với vợ cả sắp trở thành vợ trước cũng phá lệ mất kiên nhẫn: “Tiền thêm gấp đôi theo thỏa thuận trước khi kết hôn, hơn nữa lúc trước cũng đã cho cậu một căn nhà ba tầng rồi, tôi sẽ nhận quyền nuôi con.” Hắn liếc xuống nhìn cái bụng nhỏ bằng phẳng dưới chiếc sơ mi trắng của Ngao Quảng, “Còn cái thai trong bụng kia thì tùy cậu.”

Ngao Quảng bỏ đống giấy tờ sang một bên, đứng lên cầm áo gió vắt trên tay ghế, lạnh lùng bước đi không thèm quay đầu lại nhìn người kia: “Gặp nhau ở tòa.”

Sau ngày lập đông, trong nhà và bên ngoài trở thành hai thế giới hoàn toàn đối lập nhau, bước ra từ phòng điều hoà 23 độ nên không thích ứng kịp cái thời tiết rét căm căm chỉ 3 độ, Ngao Quảng gọi điện thoại cho người nhà trước, để em gái không cần chờ y về ăn cơm chiều, sau đó đến một tiệm cắt tóc gần nhất, cắt phăng mái tóc dài ngang eo thành tóc ngắn đến ngang tai. 

Ngao Quảng vốn dĩ cũng không thích tóc dài đâu, bởi vì khi gội đầu sẽ rất phiền toái, sấy tóc lại càng phiền hơn, vài lần ngẫu nhiên y không sấy khô tóc đã đi ngủ, kết quả ngày hôm sau tóc xù rối hết cả lên, lại còn đau đầu không chịu nổi nữa, nhìn mà thấy phát mệt. Ngày trước, khi ngủ cùng Hạo Thiên hay bị hắn đè lên tóc, xoay người đều phải cẩn thận, huống chi trong cuộc đời trước năm mười bảy tuổi y vẫn luôn để tóc ngắn, sau này chợt quyết định nuôi tóc dài, cũng là bởi vì Hạo Thiên thích.

Sau đó, y biết được lý do Hạo Thiên thích tóc dài, rõ ràng là vì lúc lên giường có thể dễ dàng hành động hơn, nắm tóc y kéo xuống là có thể buộc y hôn môi, còn có thể khiến y trơ mắt nhìn thân thể mình bị đâm chọc như thế nào, bị thi bạo ngần ấy năm, y đã sớm dưỡng thành thói quen rồi.

Mười bảy tuổi gả vào Hạo Gia, mười tám tuổi sinh trưởng tử Hạo Vi, 21 tuổi sinh con thứ Hạo Nho, bây giờ Hạo Nho mới được năm tháng, nhưng y lại mang thai rồi.

Tên của bọn trẻ đều là do Hạo Thiên đặt, nhưng Ngao Quảng lại không thích gọi như vậy, cơ mà chính bản thân y cũng là cái tên dốt đặt tên, vì thế bé lớn gọi là Tiểu Giáp, bé thứ hai gọi là Tiểu Ất, cứ như vậy gọi bốn năm, cho nên bây giờ Hạo Vi nghe thấy tên thật của mình cũng không kịp phản ứng, gọi một tiếng Tiểu Giáp mới chạy ào lại, như vậy đủ để thấy rằng, trừ bỏ Ngao Quảng, thật đúng là không có ai đặt trưởng tử của hắn vào mắt.

Đây cũng là chuyện theo lý thường thôi, bởi vì Tiểu Giáp và Tiểu Ất đều là Omega, mà Hạo Gia nhà hắn lại muốn có người nối dõi, sinh nhiều Omega như vậy thì có ích lợi gì? Dựa theo lời của Hạo lão thái thái mà nói, bà ta sinh con trai chính là vì muốn ôm cháu trai, để khoe khoang lại Du lão thái thái, Phong lão thái thái còn có Lưu lão tiên sinh đã sớm được bế cháu trai Alpha kia, vậy mà nhà bà ta chỉ sinh được hai đóa hoa, tuyệt đối là do eo Ngao Quảng quá thon, mông cũng không đủ lớn, vừa nhìn liền biết không phải là công cụ sinh được Alpha.

Lời này rõ ràng là đang làm trò để nói kháy Ngao Quảng trước mặt Hạo Thiên mà, lúc đó Hạo Thiên đang gõ máy tính, mặt tối sầm không nói câu nào, Ngao Quảng đang bón sữa bột cho Tiểu Ất, lời của bà ta chỉ đành nghe vào tai này ra tai kia, cười trộm trong lòng, giới tính không phải là thứ y có thể quyết định cơ mà, muốn trách thì đừng trách y chứ, có trách thì tự trách con trai bà không biết cố gắng kia kìa.

Một người nhìn không thuận mắt một người khác, nếu có tố chất có tu dưỡng, việc nào ra việc đó thì cũng xong rồi, nếu không có tố chất, thì đó chính là lên núi đao xuống biển lửa mà mặt dày mày dạn cưỡng từ đoạt lí, không hiểu đạo lý cũng muốn làm căng đến đúng lý hợp tình, làm gì cũng khăng khăng bảo thủ, Hạo lão thái thái chính là người như vậy đấy, dùng câu “Ở nhà theo cha, xuất giá theo chồng, chồng chết theo con” viết thành khái niệm nhân sinh quan tuyệt vời. Lão phu nhân mới cấp hai đã phải nghỉ học rồi, làm lao công ở công ty do Hạo lão tiên sinh dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, theo lý thuyết, Hạo lão tiên sinh đọc nhiều sách, vốn không có gì để nói với một người phụ nữ sinh ra trong gia đình bình dân ở nông thôn, thế nhưng đàn ông mà, ai chả có một cuộc chơi rồi dưỡng thành tâm tư, thêm nữa lúc lão thái thái còn trẻ, da mặt rất đẹp, lại là nữ Beta hiếm thấy, vừa vào cửa nhà người ta đã liên tiếp mang thai hai đứa đều là Alpha, một trai một gái, để lại cho Hạo Gia hạt giống nối dõi tông đường, tuy rằng tính tình bà ta chanh chua, nhưng lão tiên sinh hồi đó cũng nói được bà ta vài ba câu, cũng không tính là quá càn rỡ, đáng tiếc, trước khi Ngao Quảng đặt chân vào cửa nhà Hạo Gia, lão tiên sinh không thể lên tiếng nói lại nữa rồi.

Vì thế, vị Thái Hậu nương nương này không ai lấn át được bà ta mà cũng không có ai dám lấn áp. Có mấy lần bà ta bắt nạt Ngao Quảng, Hạo Thiên cũng nhìn không nổi, nhưng chung quy cũng chỉ là nhìn không nổi mà thôi, nếu không muốn nhìn vậy thì không nhìn nữa, Hạo tổng thong thả ung dung trở lại thư phòng đọc báo, quay đầu lại đã thấy mẹ ruột hắn một bên cắn hạt dưa một bên mắng chửi con dâu, mắng chửi cho đã thể xác lẫn tinh thần rồi thì thoải mái đi ngủ, để lại Ngao Quảng một mình quỳ rạp dưới đất, đi quét vỏ hạt dưa rơi vãi đầy dưới sô pha, có những vỏ hạt dưa nằm tận sâu trong chân ghế, Ngao Quảng phải quỳ rạp xuống đất moi móc cả nửa ngày, mặt dán lên nền gạch men, để lại những mảng hồng chói mắt trên làn da trắng trẻo, Hạo Thiên thấy thế cũng chỉ nói một câu, “Bà ấy là mẹ tôi, cũng là trưởng bối của cậu, đảm đương hơn nữa đi”, sau đó lại phun thêm một câu, “Thu dọn xong rồi phải không, đi pha tách trà mang tới đây cho tôi.”

Mấy năm nay trong lòng Ngao Quảng thừa nhận năng lực của y đã đến nông nỗi này rồi, nghe mấy lời này còn có thể chịu đựng sự ghê tởm, trong đầu chuyển mấy vòng, vừa xoa mặt vừa cười nói: “Đã trễ thế này, uống trà không ngủ được đâu, để em hâm nóng ly sữa bò cho anh.”

Tình yêu? Tình yêu dù mãnh liệt đến mấy, trải qua khoảng thời gian dài không thấy ánh mặt trời cũng sẽ bị rút cạn mà thôi.

Nhưng mà vẫn có thể hiểu được, ở nhà Ngao Quảng vẫn còn một cô em gái Alpha là con ma ốm, vẫn luôn nằm liệt giường không dậy nổi, hai vợ chồng nhà họ Ngao đã già không còn sức làm việc nặng nhọc kiếm tiền, chỉ có thể mở một tiệm cơm nhỏ sống tạm qua ngày, chờ cô em gái Alpha này đọc sách quang tông diệu tổ, nhưng thật không may, đọc sách thông thạo cả rồi lại xảy ra vấn đề, ngã gãy chân. Vừa vặn hồi ấy Hạo Thiên say rượu, ở quán bar coi Ngao Quảng là “Phục vụ”, lôi con nhà người ta vào trong WC thô bạo xxx đến nỗi phải đưa vào bệnh viện, cơ hội như vậy thật sự là cơ hội ngàn năm có một, hai vợ chồng nhà họ Ngao kiên quyết muốn Hạo Thiên phụ trách, ngược lại Hạo Thiên thế mà đồng ý chuyện này. Âu cũng là do hắn không muốn đem chuyện bé xé ra to, còn nữa, vốn dĩ Hạo Thiên cũng đến tuổi lấy vợ sinh con rồi. Mà Ngao Quảng lớn lên được lòng người đến thế, tiếng kêu cũng dễ nghe nữa, đúng hợp khẩu vị của hắn. Thế nhưng lão thái thái lại không đồng ý, bởi vì lúc ấy Ngao Quảng có bạn trai, là một bạn cùng lớp cấp ba. Ai mà chả từng có mối tình đầu, nhưng cậu bạn trai kia quy củ cực kỳ, tối nào cũng lấy xe đạp đưa Ngao Quảng về nhà, liên tục chưa từng bỏ ngày nào. Hạo lão thái thái như bò nhai mãi về vấn đề này, nói cơ thể Ngao Quảng không sạch sẽ, tiền thuốc men thì có thể trả cho Ngao Quảng, nhưng còn muốn vào cửa nhà này ấy à, hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ.

Ai mà biết hai vợ chồng già họ Ngao kia lại không cần tiền cơ chứ, muốn đăng tin lên báo giấy thì bị Hạo Gia tiệt, tìm toà án đâm đơn kiện thì bị Hạo gia dùng mối quan hệ, mua hot search cũng bị Hạo gia gỡ, thường xuyên chạy qua nhưng không gặp được, ngược lại cả quê nhà đều biết Ngao Quảng bị cường bạo, khi y mới từ bệnh viện về lại phải đối mặt với đám người mang theo ánh mắt tìm tòi nghiên cứu kia, khiến cho Ngao Quảng mỗi khi cười cứ như miệng lưỡi khô nứt, huyết nhục đầm đìa, đau đớn không thôi.

Nửa tháng sau, danh môn khuê tú mà Hạo lão thái thái coi trọng cưới một nữ Omega khác, khiến bà ta tức giận ở nhà hùng hùng hổ hổ suốt một buổi sáng, đầy miệng đều là “đậu hủ xay chết tiệt”, cùng lúc đó hai vợ chồng nhà họ Ngao nắm tay nhau bước lên tầng 32, đứng trên mái nhà lắc lư bốn tiếng đồng hồ, cuối cùng Hạo gia cũng đành phải cưới y vào cửa.

Ngày nhận giấy chứng nhận, cô em gái mười lăm tuổi của Ngao Quảng - Ngao Thuấn đã trốn ba mẹ, lén lăn xe lăn đi tìm anh trai, khóc lóc cầu xin y đừng gả đi, mười lăm tuổi đã biết phải gả đi chẳng hề vui vẻ chút nào, cô nuốt không trôi miếng bánh màn thầu, Ngao Quảng mặc quần áo ở nhà, nấu cho Ngao Thuấn một chén mì trứng.

“Đừng nghĩ nhiều, cứ làm những gì em muốn làm đi, Hạo gia có tiền, Hạo Thiên cũng là kẻ có bản lĩnh, anh gả vào nhà đó không có hại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play