Cơ thể Ngao Quảng rất yếu ớt, bất đắc dĩ đành phải mang theo Tiểu Giáp và Tiểu Ất đến ở nhờ tròng trọ em gái thuê trước. Ngao Thuấn lên thủ đô học, hiện đang học năm hai đại học, chân đã tốt hơn nhiều rồi, nhưng vẫn không thể chạy, trong nhà dạo gần đây cũng coi như là khá dư dả, cũng có tiền cho cô lên thành phố thuê nhà, vì thế cô thuê một căn, từ sau khi Ngao Quảng xuất giá,ngoại trừ gửi tiền về, thì không gọi một cuộc điện thoại nào, lần này chợt tới tìm em gái, y còn thấy hơi xấu hổ, ôm con, tay xách túi đồ chủ yếu là sữa bò đi lên tầng bảy.

Ngao Thuấn mở cửa ra, trước mắt cô là người anh trai ruột bốn năm không gặp, gầy trơ xương, bởi vì dùng sức quá độ nên tay còn run, một tay ôm Tiểu Ất đang gặm ngón tay, một tay cầm túi sữa bò, còn Tiểu Giáp đang kéo kéo góc áo y, áo gió khoác trên người vẫn là chiếc mà bốn năm trước đi hát ở quán bar kiếm tiền mua. Sắc mặt Ngao Quảng trắng bệch, đầy đầu mồ hôi, miễn cưỡng nhìn cô, cười áy náy: “Tiểu Thuấn, còn nhớ anh à? Em ở bên này có ổn không? Anh……”

Lời còn chưa nói xong, Ngao Thuấn, nữ Alpha cao 1m84 trước mặt đây, cao hơn anh nửa cái đầu, gào khóc trước mặt anh trai Omega, tựa như khi mười lăm tuổi Ngao Quảng nấu cho cô chén mì, không chờ cô ăn xong đã vội rời đi.

Ngao Quảng nằm cuộn tròn ở trên giường chậm rãi gặm bánh quy mỡ vàng Ngao Thuấn nướng, rất thơm, là hương vị của nhà. Còn ở bên kia Hạo Thiên cầm bản báo cáo tới tìm người. Y lo lắng sớm hay muộn hắn cũng sẽ lục soát đến bên Ngao Thuấn, cũng không dấu diếm, đầu tiên là các loại chịu thua xin lỗi, cuối cùng mới uyển chuyển, uyển chuyển lại uyển chuyển mà đề ra chuyện ly hôn.

Hạo Thiên không đồng ý cũng đúng tình hợp lý, mấy năm nay phải nuôi thêm một con ma ốm Ngao Thuấn tốn nhiều tiền như vậy, Ngao Quảng lại không sinh nổi một Alpha, còn ôm theo hai đứa con bỏ đi. Ngoại trừ làm công cụ tiết dục cho Hạo Thiên, cũng chẳng có tác dụng gì, Hạo gia không lời được gì, đừng nói Hạo Thiên không đồng ý, ngay cả lão thái thái cũng không đồng ý: “Năm đó mặt dày mày dạn muốn vào cửa chính là nó, hiện tại còn dám đề ly hôn? Bị nhiều thằng ch*ch qua như vậy, hừ, hóa ra cũng chỉ là một con điếm.”

Hoàn toàn quên mất năm đó Ngao Quảng bị Hạo Thiên cường bạo ở WC đến độ gần như phát điên.

Có lẽ cuối cùng ông trời cũng mở mắt, mỗi ngày Ngao Quảng lo sợ bất an tưởng chừng như muốn thỏa hiệp, thì mối tình đầu của Hạo Thiên, con gái duy nhất của chủ tịch công ty Duệ Đán - Hứa Bồ, một nữ Beta khôn khéo, thanh danh tốt mới đi du học Pháp trở về, hai người gặp lại nhau vào một lần Hạo Thiên hợp tác với Duệ Đán. Tìm lại được người hắn trân quý nhất, vì thế củi khô lửa bốc, thiêu đến một phát không thể vãn hồi.

Đương nhiên lão phu nhân rất vừa lòng cô gái xinh đẹp tự nhiên hào phóng này, cũng ước gì Hạo Thiên với Ngao Quảng ly hôn. Hơn nữa, vốn dĩ lúc Hạo Thiên kết hôn cũng không công khai, không tổ chức hôn lễ, Ngao Quảng lại thường xuyên ở bên ngoài, Hoằng Thiên ở trong tay Hạo Thiên phát triển lớn mạnh, là công ty có tiền đồ quang minh, hợp với Duệ Đán. Bên này Ngao Quảng còn chưa đi, bên kia cũng đã đưa người về gặp phụ huynh.

Hạo gia không thiếu tiền, vì thế, giữa bọn họ chỉ còn mấy đứa con. Mà Hạo Thiên cũng chẳng quan tâm gì đến mấy đứa con này của hắn, nhưng cũng không đến nỗi bỏ mặc tình thâm, dù không thích, cũng phải để bên cạnh mình, phòng ngừa lúc nào đó suy nghĩ lại thì còn có cơ hội đi nhìn bọn chúng.

Thái độ của Ngao Quảng cũng rất kiên định, tiền có thể không cần, nhưng mấy đứa con thì nhất định phải đi theo y, cho dù y biết Hạo Thiên thủ đoạn, vẫn dứt khoát kiên quyết đệ đơn kiện trình lên toà án.

Nhưng y không nghĩ tới Hạo Thiên sẽ tuyệt tình đến nông nỗi này.

Bọn đòi nợ chuyên nghiệp còn có kinh nghiệm thúc giục, làm việc lưu manh, cửa phòng Ngao Thuấn bị hất đầy sơn đỏ, không thể nhìn ra màu sắc nguyên bản của cánh cửa nữa, lối đi nhỏ bị ấn đầy dấu tay đỏ trên tường, bút tích vụng về “Trả tiền đê”, số di động của Ngao Quảng bị viết lên cánh cửa nhà vệ sinh công cộng, viết “Thiếu phụ tịch mịch cầu chịch”, bức ép y không dám bật điện thoại, xuống lầu vứt rác còn bị đổ rác đầy cổng, bị người ta cầm túi rác đầy xương cá ăn thừa ném vào đầu y, nước bẩn tanh hôi tí tách nhỏ đầy người, Ngao Quảng mặt trắng bệch đứng giữa một đám đàn ông cường tráng xăm hình đầy tay, y giống như con thỏ bị người ta chà đạp, một cái tát là có thể đánh y ngã nhào xuống đất, ôm bụng nửa ngày không bò dậy nổi.

Khi một đám người vây quanh trước cửa nhà Ngao Thuấn ép Ngao Quảng phải uống nước tiểu, Ngao Quảng cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, rút đơn kiện, ly hôn, đưa hai đứa nhỏ an toàn về một căn hộ khác của Hạo Thiên, làm xong hết thảy, y đến trạm xăng ở gần đó mua một thùng xăng, dọa hàng xóm hoảng sợ, cho rằng y muốn tự thiêu, vội đi gọi điện thoại cho Ngao Thuấn kêu cô mau về, Ngao Thuấn tức tốc về nhà, mới phát hiện anh trai nhà mình đang đeo khẩu trang, lấy xăng lau sạch sơn trên cửa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngao Quảng quay đầu lại, thấy Ngao Thuấn còn đang buồn bực, đôi mắt như bầu trời đầy sao kia của y bởi vì mấy ngày nay mà nhuộm hồng, thấy em gái còn cong mặt mày, cười cười: “Sao đã về rồi, mùi khó ngửi lắm, đi ra ngoài chơi một lát đi.”

Ngao Thuấn cướp lấy tấm vải bông trong tay y, nghẹn khóc đến mức hai mắt đỏ bừng, cố nở nụ cười, đẩy anh trai vào trong nhà: “Đi vào uống miếng nước đi, người nhà anh còn chưa có chết hết đâu.”

Vốn dĩ Ngao Quảng muốn đẩy trở về, nhìn khóe môi Ngao Thuấn run rẩy, cảm giác đứa nhỏ này giây tiếp theo sẽ khóc òa, lòng tự trọng của Alpha lại cao, khóc trước mặt người khác, nhất định sẽ cảm thấy bị sỉ nhục.

Y dứt khoát quay về phòng, mở vòi sen tắm rửa sạch sẽ, bé cưng trong bụng gần đây ngoan lắm, y rất thích.

“Ba sẽ không để con phải chịu khổ đâu.” Ngao Quảng chọc chọc cái bụng nhỏ mềm mại của mình, đè giọng nói với nó, “Cha con không cần con, cũng chẳng sao cả, có hắn hay không có hắn cũng giống nhau mà thôi, con còn có ba mà.”

Y lau mặt, nước mắt trào ra.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play