Ngao Quảng nói không sai, lỗ tai chịu tội thì lâu dần cũng sẽ quen thôi. Hạo Thiên tinh lực tốt, nghiệt căn cũng uy vũ hùng tráng, khá là gây khó khăn cho y, nhưng tốt xấu gì cũng là đàn ông, cũng chịu nổi, huống hồ người này còn thường xuyên đi ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, số ngày hắn ở nhà không nhiều, sau khi sinh Tiểu Giáp hắn cũng vội vàng đi, cho dù đứa nhỏ này lớn lên giống Hạo Thiên, mặt mày sắc bén, nhưng đáng tiếc lại là Omega, cả nhà đều không thích, chỉ có Ngao Quảng coi thằng bé là bảo bối tâm can.
Hạo gia không chỉ có tôi tớ, mà còn có đến tận ba vị quản gia, thời điểm Ngao Quảng mới vào cửa thì còn coi y là chủ đấy, thế nhưng sau khi biết đứa con đầu của y là Omega thì tất nhiên y chẳng còn có thời gian ở cữ nhàn rỗi như bao người khác, toàn bộ người trong nhà như muốn ngăn cách y với Tiểu Giáp vậy, việc gì cũng đến tay y làm. Nói không phải là lão thái thái hạ lệnh, Ngao Quảng không tin, nhưng y cũng chỉ là người chưa học xong cấp ba, chỉ là một đứa trẻ vừa mới mười tám tuổi, đã bắt đầu phải chăm sóc trẻ con, khó khăn đến nhường nào. Lúc mang thai y đã buộc phải từ bỏ việc học rồi, nhưng lúc này lại không thể không từ bỏ. Từ giờ trở đi y phải sống trong cái ngôi nhà thối nát này, dù y có thường xuyên chăm chỉ học tập đi chăng nữa, nhưng có ai sẽ để ý đến tương lai của một Omega?
Hạo Thiên đích thực là kẻ cuồng công việc, mỗi ngày hắn nỗ lực làm việc chính là hắn đang nỗ lực chứng minh với thiên phú. Thế mà khi con hắn khóc cả đêm đến tê tâm liệt phế, hắn lại thấy phiền kinh khủng. Có lần, hơn nửa năm hắn không về nhà chính, lão thái thái không muốn xa con trai, dứt khoát đưa Ngao Quảng đến sống ở một căn hộ khác, thời kỳ động dục của Hạo Thiên tới mới đến tìm Ngao Quảng. Ngao Quảng cảm thấy như vậy cũng tốt, ít nhất y còn được thanh nhàn, qua hai năm thanh tịnh, chờ Tiểu Giáp lớn hơn rồi mới cho hai người bọn họ trở về. Lúc đó Tiểu Giáp hơn hai tuổi, nhìn chằm chằm vào người gọi là ba của nó, lại không nhận ra được đây là ai, giọng trẻ con non nớt vang lên gọi hắn một tiếng "chú", vì thế, ngay ngày đầu tiên Ngao Quảng về nhà, lại không kịp uống được một ngụm nước.
Trong lòng Ngao Quảng bật cười, vào đêm bị Hạo Thiên mang theo tức giận cùng mùi rượu đè dưới thân, y đau đến nỗi người run run cũng chưa hề khóc.
Nhưng y rất vui.
Ngao Quảng hoài nghi đêm đó làm đến độ hư thận rồi, rõ ràng nước cũng chưa uống, còn bắn cả nước tiểu cho Hạo Thiên, lúc y vẫn còn ý thức, lại nghe thấy Hạo Thiên ở đằng kia hung tợn mỉa mai, nói cái gì mà “Cậu hận tôi thì cứ việc nói thẳng”, “Có phải cậu dạy Hạo Vi gọi như vậy không?”, “Cậu vẫn còn nhớ thương thằng ranh kia chứ gì, tôi đây đi Edinburgh, mở to mắt ra mà xem người đàn ông của cậu là ai”, mọi việc như thế đến bạn nhỏ ở nhà trẻ nói ra cũng ngại, còn Ngao Quảng nghe thật lọt tai, trước khi ngất xỉu, trên mặt còn mang theo nụ cười trào phúng.
Tên ngu ngốc, trong lòng y âm thầm mắng.
Sinh xong đứa đầu tiên y không dưỡng thân thể tốt, đến cái thai thứ hai phải nỗ lực ba năm mới dính. Hạo lão thái thái đi lên núi cầu được một lá bùa mang về, đốt thành tro hòa với nước bắt Ngao Quảng uống. Ngao Quảng sống chết không chịu uống, đẩy hai cái khiến nước bùa trân quý kia đổ hết ra đất, lão thái thái lệ nóng quanh tròng nói không muốn sống nữa. Hừ, Hạo Thiên không về còn uống hai chén nhân sâm canh gà to với gặm cánh gà, Hạo Thiên vừa trở về liền bò lên cửa sổ đòi chết đòi sống. Hạo Thiên dỗ dành xong bà mẹ thân yêu của mình, lạnh mặt trở về trách cứ Ngao Quảng: “Người già tin thứ này, chỉ là uống chén nước thôi mà, cậu hà tất gì phải khiến bà ấy tức giận.”
Ngao Quảng chỉ cảm thấy buồn cười: “Đó là lá bùa vẽ bằng chu sa, chu sa là cái gì anh không biết sao?”
Sắc mặt Hạo Thiên trắng nhợt, thời điểm Ngao Quảng mang thai tính tình thay đổi cũng chưa từng cãi lại hắn, cho nên sao hắn có thể nhẫn nhịn được: “Thứ đó là vật truyền thừa nhiều năm, cậu biết cũng vô dụng.”
Ngao Quảng tức giận đến đau cả bụng, dạ dày nhộn nhạo, quay đầu chạy vào WC ói lên ói xuống, sau khi an thai, Hạo Thiên muốn cùng phòng với y, Ngao Quảng lại giãy giụa như điên, mỗi lần đều phải trói y lại hắn mới có thể làm, hai cổ tay y bị trói vào đầu giường, chân tách sang hai bên, lúc đâm vào đã hoàn toàn giảm bớt lực đạo, thế nhưng Ngao Quảng vẫn làm động thai, bị tra tấn đau muốn chết, cuối cùng đành phải nhẫn nhịn nhận sai với Hạo Thiên, chịu ấm ức cũng chỉ dám trốn trong WC trộm khóc, còn không thể khóc lâu, nếu không mắt sưng lên lại bị ép ăn những thứ không thể hiểu được.
Di thư y đã viết sẵn rồi, trốn đông trốn tây, chỉ ăn những thứ mà nền y học hiện đại thừa nhận, lại thường xuyên đi lại, Tiểu Ất lúc sinh ra các hạng chỉ tiêu đều tốt hơn Tiểu Giáp, chỉ là lúc xoay ngôi thai vì ngôi thai ngược là hơi vất vả, nhưng may mắn đứa nhỏ này cũng là Omega. ( truyện trên app T𝕪T )
Hạo lão thái thái thiếu chút nữa ngất xỉu, đứng trước giường Ngao Quảng mắng đến muôn màu muôn vẻ, bà già lưu manh này trực tiếp đuổi người mới sinh con xong, không bao giờ cho phép Ngao Quảng vào cửa nữa. Ngao Quảng tự dựa vào chút sức lực tích tụ được mà ở cữ, mang theo con trai chuẩn bị trở lại ngôi nhà thanh tịnh kia, trong lòng khỏi nói cũng biết là y vui vẻ cỡ nào, nào biết khi vừa mở cửa ra đã nhìn thấy Hạo Thiên ngồi trên sô pha, mặt mày nghiêm nghị, ánh mắt nhìn chằm chằm vào y, còn mang theo tia hung ác.
“Nhìn cậu có vẻ rất vui nhỉ?”
Ngao Quảng nghĩ thầm, đương nhiên là tôi rất vui rồi, ai mà thích sống cùng nhà với bà mẹ quý hóa của anh mới bị điên á. Trong lòng mạnh bạo thế nhưng ngoài miệng vẫn rất mềm mại, ôm Tiểu Ất lý nhí: “Hạo Thiên, chuyện của đứa bé, tôi rất xin lỗi.”
Hạo Thiên cứ như vậy nhìn chằm chằm y, nhìn y vào phòng bếp làm ba món mặn một món canh, không ăn được bao nhiêu đã bắt đầu cho con uống sữa, sau đó sảng khoái đi tắm rửa, mới tắm được một nửa, Hạo Thiên đã xông vào, ấn y lên tường lăn lộn làm y khóc khàn cả giọng.
Tiểu Ất ở ngoài phòng khách khóc rống, Ngao Quảng ở trong phòng tắm khóc thút thít, Hạo Thiên xoa xoa khuôn ngực mềm mại của y, không hài lòng: “Mặt sau lỏng lẻo.”
Bụng Ngao Quảng còn chưa xẹp xuống, hông vẫn còn lớp thịt mềm mại, nước mắt trào ra không biết là do đau hay là do khuất nghẹn, tiếp tục đi tắm vòi hoa sen, tắm cho sảng khoái tinh thần.
Cứ như vậy, Tiểu Ất bốn tháng, y có mang Tiểu Bính.
Chỉ trong vòng một thời gian ngắn ngủi mà mang thai tận hai lần thật bi thương. Khi mang thai đứa thứ ba, cuộc sống của y không tồi, bắt đầu thích ngủ, cả ngày đầu váng mắt hoa, không uống nổi nước, ăn cái gì nôn ra cái đó, y một thân một mình không cách nào chăm sóc tốt cho bản thân, người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Y ôm Tiểu Ất đứng trước cổng lớn một ngày, gió lạnh thổi khiến khuôn mặt vốn trắng bệch lại càng thêm nhợt nhạt, cuối cùng vẫn là quản gia nhìn không nổi, nhân lúc lão phu nhân đứng dưới mái nhà xoa tay hăng say, đã lén cho Ngao Quảng vào, an bài trong phòng bảo mẫu, phòng bảo mẫu của Hạo gia bài trí không tồi, thức ăn cũng tốt hơn bên ngoài. Ngao Quảng mang theo con trai ở đây cũng không bị phát hiện, dưới sự trợ giúp của nhóm tôi tớ hồi trước nhóm ngẫu nhiên bắt tay chào hỏi, y miễn cưỡng bảo vệ được cái thai này.
Nhưng mà giấy không gói được lửa, Hạo Thiên tới kỳ động dục chạy đến chỗ Ngao Quảng giải tỏa, toàn bộ phòng xép không hề có một ai. Tra ra mới biết được người này đã về nhà chính rồi. Lúc đó Ngao Quảng mang thai tuần thứ tám, dù mặc đồ rộng cũng đã có thể nhìn ra bụng cứng nhô lên, bởi vì nghe cuộc điện thoại này mà Ngao Quảng không thể không đứng ở phòng khách nghe lão phu nhân nửa trào phúng nửa vũ nhục mắng: “Lợn nái sinh con cũng không nhanh bằng mày, lần này không biết lại chửa cái giống gì đây?”
“Đồ đĩ thõa chỉ biết quyến rũ đàn ông, vừa cho con bú vừa mang thai, mày cũng không biết ngại là gì à.”
Ngao Quảng ôm Tiểu Ất không nói một lời, đơn thuần chỉ coi như chó sủa bên tai.
Chờ lão thái thái nói xong, Ngao Quảng đã có chút đứng không yên, chầm chậm bước từng bước nhỏ dịch đến bên sô pha, còn không dám ra vẻ quá mỏi mệt, sợ lão bất tử kia nhìn thấy, sẽ lại nói y làm bộ làm tịch dáng vẻ kệch cỡm, nhưng cũng không đến mức, mụ già này cũng chỉ biết tổng cộng bốn chữ này thôi, y coi như buồn lo vô cớ vậy.
Mắt cá chân y đã sớm đau đến độ mất đi tri giác, bàn tay sờ vào nước lạnh cũng coi như sờ nước nóng hổi. Tiểu Ất ở phòng khách đói đến nỗi tiếng khóc yếu đi, y lại không có lấy nửa giọt sữa, đứng trong phòng bếp cho thằng bé ngậm đầu vú nhỏ đến nỗi bị em bé cắn phát đau cũng vô dụng, chỉ càng phát sưng đỏ tấy lên thôi, y đành vội vàng đi tìm quản gia muốn xin ít sữa bột cho Tiểu Ất, quản gia vội vã đang muốn đi tìm, Hạo Thiên ở bên kia lại chậm rãi bước đến, trong tay lắc lắc cái bình sữa nhỏ, ném vào tay y, sắc mặt khó coi.
Ngao Quảng không đếm xỉa tới hắn, thử độ ấm rồi chạy đi cho Tiểu Ất uống sữa, Hạo Thiên lạnh mặt ngồi bên cạnh y. Vừa rồi gặp Ngao Quảng ở phòng bếp cho con bú, đau đến mắt ầng ậc nước cũng cắn răng hít sâu một hơi nuốt nước mắt vào trong, Hạo Thiên nghĩ lại thấy bực, như muốn che dấu cảm xúc: “Mang thai cũng không nói cho tôi biết, ở phòng bảo mẫu nhiều ngày như vậy, cậu làm vậy cho ai xem?”
Ngao Quảng một bên trong lòng tức giận đến bật cười, một bên rụt cổ giả bộ khiếp đảm: “Tôi sợ chọc cho mẹ anh tức giận mà…… Cũng muốn nói cho anh biết, lại nghe nói anh bận công tác, nên không quấy rầy anh nữa.”
Sắc mặt Hạo Thiên hòa hoãn hơn, duỗi tay chọc khuôn mặt đầy thịt của Tiểu Ất. Lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên hắn nghiêm túc nhìn khuôn mặt đứa nhỏ này, bé con mặt mày giống hắn, cái mũi cái miệng giống Ngao Quảng, xinh đẹp giống như tiểu tinh linh. Tiểu Ất chuyên tâm uống sữa, không quan tâm đến người xa lạ kia, nằm trong ngực Ngao Quảng ngậm bình sữa dùng sức mút, hận không thể cắn nát núm vú cao su. Hạo Thiên nhìn một lát liền ngủ gà ngủ gật, vừa về phòng ngủ vừa thuận miệng nói: “Chờ lát nữa có người tới lấy máu, xét nghiệm DNA xem đứa nhỏ này có phải Alpha không, nếu không phải thì phá đi.”
Tay Ngao Quảng run lên, dựa vào sô pha im lặng giả chết, không mở miệng.
Trong lòng y không biết niệm bao nhiêu câu, vì Ngao Thuấn, không được tức giận.
Mà hiện giờ, sao y có thể nhẫn nhịn được nữa.
Kết quả kiểm tra DNA rất nhanh đã đến, thứ nhất, đứa nhỏ này là nam, cho nên chỉ có thể đưa ra giá trị xác suất, Alpha7%, Beta2%, Omega91%.
Ba con số được lấy bút huỳnh quang đánh dấu, cực kỳ chói mắt.