Đêm đó Hạo Thiên đưa y về nhà. Theo lý thường hẳn là hắn nên từ chối lời thỉnh cầu của Ngao Quảng mới đúng. Vốn dĩ Ngao Quảng cho rằng thế là xong, không nghĩ tới Hạo Thiên chơi phát nghiện rồi, mỗi tuần đều bớt thời gian mời y đi ăn tối. Có đôi khi là nhà hàng xoay trên tầng cao ốc cao nhất, có khi lại là quán ăn nhỏ trước cửa nhà Hạo Thiên. Ngao Quảng nghĩ, dù sao người này cũng là đàn ông đã có vợ. Sau khi từ chối hai lần lại bị mua chuộc bằng ảnh chụp của Tiểu Giáp và Tiểu Ất trước kia, đành ngoan ngoãn nhận lời mời đi ăn. Giữa bọn họ vốn dĩ không có đề tài chung, mấy ngày nay lại đi cùng nhau. Hạo Thiên hỏi từ nhà ở cho tới đồ ăn, hỏi về cha mẹ y, hỏi món ăn chiêu bài của quán nhà họ, hỏi Vân Nam có những gì những gì linh tinh... Ngao Quảng không rõ nguyên do, nhất nhất đáp lại. Từ lúc trước giương cung bạt kiếm cho tới bây giờ ngồi chung một bàn cũng có thể cười nói chuyện phiếm, thật sự là tiền tài mang đến nhân gian chân thật.
Nếu Ngao Quảng quyết định ở lại thêm ba năm, y cũng sẽ suy xét căn nhà Hạo Thiên đề cử cho. Không biết sinh ra ở đô thành, đối với đứa nhỏ này đến tột cùng là tốt là xấu?
Dần dần đã được gần bảy tháng, Ngao Quảng sắp đến ngày sinh dự tính nên không hề dám chạy loạn khắp nơi, chuẩn bị ở vài ngày trong một khách sạn phụ cận. Dù sao y cũng ở tận trên lầu bảy, lại không phải là lần đầu tiên sinh con. Đứa nhỏ nói sinh ra là sinh ra, đến lúc đó nếu không kịp đến bệnh viện sinh thì sẽ rất nguy hiểm.
Ngao Quảng còn đang lướt di động tìm một khách sạn thích hợp, bên kia Hạo Thiên lại gọi điện thoại tới, hình như rất vui vẻ: “Có rảnh không? Tôi mua được đôi tùng nhung, bây giờ mang đến cho cậu nhé?”
Ngao Quảng còn chưa kịp từ chối, bên kia Hạo Thiên lại mở miệng: “Cậu có ở nhà không? Tôi sắp tới rồi, sẽ trực tiếp mang lên cho cậu.”
Ngao Quảng không có cách nào từ chối: “Làm phiền rồi.”
Y tắt máy, lấy trà Phổ Nhị trong tủ ra pha. Tuy rằng Hạo Gia khẳng định không thiếu trà ngon, nhưng tốt xấu gì y cũng có tâm ý. Gần đây Hạo Thiên gửi đồ sang cho y rất nhiều. Y hổ thẹn không muốn nhận, nhưng người nọ có quá nhiều biện pháp buộc y không thể không nhận lấy.
Hạo Thiên rất nhanh đã leo lên đến nơi, cầm theo một hộp tùng nhung béo ú thật to. Ngao Quảng cũng đưa chén trà ngon trên tay mình cho hắn, hàn huyên vài câu, em bé trong bụng lại đạp y một cái, động tĩnh quá lớn, ngay cả Hạo Thiên cũng nhìn thấy trên bụng y nhô lên một nắm nhỏ, không nhịn được vươn tay xoa xoa.
Bàn tay thô to lại ấm nóng kia cách lớp áo sam ngắn tay mỏng tang mà sờ lên cái bụng trắng tròn trịa. Ngao Quảng không nhịn được run run. Tiếp xúc tứ chi với chồng trước khiến y hơi khó tiếp nhận.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT