Ngao Quảng không biết Hạo Thiên đã ly hôn, còn tưởng rằng là do Hứa Bồ bên kia bây giờ không tiện, cũng không cưỡng cầu, nắm chặt bật lửa trong tay. Y có thể sống, nhưng vạn nhất em bé trong bụng xảy ra chuyện gì thì sao? Y phải để đứa nhỏ an toàn lớn lên. Huống chi y sống ở thủ đô lâu như vậy, nên biết việc giáo dục quan trọng cỡ nào. Y biết thế, nhưng không làm sao được, chỉ bằng bản lĩnh của y đã không có cách nào cho đứa nhỏ hoàn cảnh trưởng thành tốt nhất rồi. Tuy y không muốn để đứa nhỏ này có quan hệ với Hạo Thiên, nhưng lại không thể không tính toán cho tương lai của nó được.
Bắt người tay ngắn cắn người miệng mềm, Ngao Quảng dỡ xuống võ trang, thu hồi hết đề phòng trên người. Hơn nữa y cũng biết được người khơi mào là lão phu nhân, cho nên cũng không bài xích Hạo Thiên nữa. Hạo Thiên duỗi tay xoa xoa cái bụng trắng nõn của y, y cũng không ngăn cản. Vừa rồi đứa nhỏ này động tay động chân lợi hại lắm, thế mà bây giờ lại cực kì an phận. Hạo Thiên sờ soạng nửa ngày, không đề cập đến vấn đề tên tuổi, thuận miệng hỏi vài câu chuyện trong nhà, Ngao Quảng cũng gật đầu nhất nhất đáp lại, ngoan ngoãn an phận.
Không biết có phải là do đã không lâu không gặp hay không, Hạo Thiên cảm thấy đôi mắt Ngao Quảng hơi to hơn hồi trước. Từ góc độ này của hắn nhìn xuống còn thấy rõ hàng lông mi cong dài của người kia. Ngao Quảng ôm bụng ngoan ngoãn đứng sát vào tường, cắt tóc hệt như năm y mười sáu tuổi, rất gọn gàng. Nhưng Hạo Thiên vẫn thích mái tóc dài lúc trước của y hơn, dịu dàng lưu luyến, nhu tình như nước. Có một người vợ bộ dáng như vậy, tuy rằng cũng đẹp, nhưng vẫn cảm thấy thiếu chút hương vị.
Hạo Thiên vẫn giống như xưa, duỗi tay xoa xoa mái tóc bạc mềm mại của y, cảm thụ sợi tóc lướt qua đầu ngón tay, còn có độ ấm nhàn nhạt. Ngao Quảng run lên, không lên tiếng. Động tác này quá thân mật. Làm loại chuyện này với một người đàn ông đã có vợ, khiến y có chút ghê tởm.
Cũng may Hạo Thiên xoa đầu y không lâu lắm, rất nhanh đã rút tay về, hỏi Ngao Quảng một câu không thể hiểu được: “Trước khi chúng ta có buổi tối ấy, có phải chúng ta đã từng gặp nhau không?.”
Ngao Quảng hoàn toàn không có ấn tượng, thành thật lắc đầu.
Trước kia Hạo Thiên cũng đã từng hỏi y câu này. Thế nhưng, ấn tượng đầu tiên của y, chính là cái đêm kinh hoàng kia…
Hạo Thiên trầm mặc thật lâu, không nói một lời liền mở cửa chạy lấy người, chạy nhanh như chó vậy, để lại Ngao Quảng một mình đứng trong phòng bếp, không thể hiểu nổi mà nhìn ra cửa, cũng không biết đến tột cùng là Hạo Thiên đang suy nghĩ cái gì nữa.
Hạo Thiên một đường đi xuống như chạy trốn, vội vàng chui vào xe, trong đầu một mảnh trắng xóa, vội vội vàng vàng lấy thuốc ức chế trong túi ra đổ vào miệng. Gần đây hắn đến kỳ động dục. Trước khi đến đây đã uống thuốc ức chế rồi, không nghĩ tới đứng trước mặt Ngao Quảng thiếu chút nữa là không khống chế được. Vốn dĩ cảm xúc dao động lớn, vừa thấy bộ dáng Ngao Quảng nho nhỏ lại thanh lãnh như mẹ một con, hắn lại nhớ tới người này lúc ở trên giường, khi sắp cao trào, khuôn mặt y ửng hồng, đôi mắt long lanh ngậm nước mất hồn. Càng đòi mạng hơn chính là khi Ngao Quảng vừa uống nước, uống xong khẽ vươn đầu lưỡi liếm đi vệt nước trên môi, đầu lưỡi nho nhỏ, phấn nộn lại mềm mại, môi mỏng ánh lên vệt nước sáng bóng, khiến hắn nhìn đến nỗi tâm loạn ý phiền, thiếu chút nữa thằng em ngóc đầu dậy ngay trước mặt Ngao Quảng. 

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play