Hứa Tri Lan là một người tuyệt đẹp, có được tâm tư vô cùng tinh tế, chỉ nói ngắn ngủi vài câu, thoáng chốc đã hiện lên sự bi thương.

Đây rõ ràng là để bụng mà.

“Tri Lan, ngươi phải tin tưởng ta.” Tiếu Dương cầm lấy tay của Hứa Tri Lan nói thâm tình.

“Tiếu Dương…” Hứa Tri Lan bối rối cắn môi, không quay đầu lại nói: “Ta muốn nói cho ngươi một việc. Ba năm trước đây ở phía sau Long Nham tự…”

Lời trêu đùa của tiên nhân lập tức nảy lên trong đầu, trái tim vốn có vài phần áy náy đột nhiên lại kiên định hơn, diệu thú như vậy ở Long Nham tự là thuộc loại mà Hứa Tri Lan biết.

Chính là thèm muốn cơ thể của Vân Họa mà thôi.

Tiếu Dương tâm tư thay đổi làm khuôn mặt hắn phát ra sự kiên nghị, sắc mặt rất thâm tình mà nói: “Ta vốn dĩ gặp mặt hắn, cũng bởi vì cảm thấy hắn giống ngươi mà thôi.”

Ánh mắt của hắn quá thâm tình, giống như có thể kéo dài xuống vực sâu, tình cảm sâu đậm đến mức có thể đi cùng ngươi tới chân trời góc bể.

Hứa Tri Lan cơ hồ có thể nhớ lại khi mình gặp Tiếu Dương, đều tim đập thình thịch, nuốt xuống manh mối sự thật, Hứa Tri Lan nở nụ cười dịu dàng: “Ta tin ngươi.”

Hứa Tu Trúc và vị ca ca trên danh nghĩa Hứa Tri Lan cùng nhau uống trà.

Nhắc tới thì đây là lần đầu tiên Hứa Tri Lan nhìn thấy chính mình.

Hắn dùng lễ nghi học được ở phủ Thừa tướng mà chiêu đãi huynh trưởng: “Xuân nương pha trà Bích loa xuân, tuy không coi là thượng phẩm nhưng cũng là tươi mát ngọt ngào.”

Năm ngón tay Hứa Tu Trúc thon dài, lúc thưởng trà hàng mi dài rũ xuống, đuôi mắt hơi nâng lên, vốn là một đôi mắt đào hoa xinh đẹp nhưng lại vì chi tiết đó mà mang tính công kính nhiều hơn.

Đây là điểm mà hai huynh đệ này không giống nhất.

Thời điểm lúc Tiếu Dương làm tình cũng không thích nhìn vào ánh mắt của hắn.

“Ánh mắt của ngươi không giống hắn.”

“Giọng nói của ngươi cũng không giống hắn.”

Lại nghĩ đến hai câu nói trên, Hứa Tu Trúc cười thâm sâu, đẩy nhẹ chén trà sang chỗ Hứa Tri Lan, nói: “Huynh trưởng nếm thử đi.”

Đây chính là ân nhân đã cứu mình thoát ra khỏi biển khổ.

Hai người gặp nhau ở tửu lâu lớn nhất của kinh thành.

Hứa Tri Lan bình tĩnh đánh giá khuôn mặt của Hứa Tu Trúc.

Hắn đến đây là đánh giá người này.

Bình tĩnh mà quan sát, chỉ xét về tướng mạo, dáng vẻ của chính mình có phần nho nhã hơn.

Mà Hứa Tu Trúc lớn lên tinh xảo hơn, giống như một đồ gốm tinh xảo được trưng bày.

Đã có phỏng đoán từ sớm, dường như đã được chứng thật, sắc mặt Hứa Tri Lan đột nhiên trắng bệch.

Ấp ôm một hy vọng trong lòng, Hứa Tri Lan hỏi: “Tu Trúc, ngươi đã từng đi qua Long Nham tự chưa?”

Vừa nói ra lời này, Hứa Tri Lan lập tức có kết luận.

Người đệ đệ này là lớn lên ở Long Nham tự.

“Không tính là đi qua.” Hứa Tu Trúc luôn ghi nhớ thân thế của mình: “Ta chính là lớn lên ở trong đó.”

Phảng phất như sét đ�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play