"Vân Họa tự biết không so được với Hứa công
tử." Trong lòng Vân Họa bồn chồn, bày ra một dáng vẻ hối hận: "Nhưng
nếu là Vương gia có thể có được hạnh phúc, vậy tất nhiên Vân Họa trong lòng đầy
vui mừng."
Nói nhiều như vậy, chỉ có bốn chữ "lòng đầy vui
mừng" cuối cùng là thật sự nhiệt tình.
Vân Họa kìm chế cảm xúc rất tốt, dáng vẻ chực sắp khóc
này của hắn vô cùng thỏa mãn tâm tính quỷ dị này của Tiếu Dương.
Trong vô thức, lòng Yến vương hào phóng sinh ra áy náy,
lại ban thêm cho một chút châu báu mà không tính toán gì.
Trong một ngày gió xuân phơ phất, Vân Họa ôm đồ đạc cá
nhân rời khỏi cái vương phủ trang nghiêm hoa lệ này.
Tâm tình đột nhiên trống trải, trong mắt Vân Họa lấp lánh
những hào quang.
---
Vân Họa đã có tài sản riêng, tự nghĩ về tay nghề mưu sinh
của mình, cuối cùng chỉ có thể mở một sạp viết thuê ở ven đường.
Mà cuộc sống thì luôn khiến kẻ khác bất ngờ không kịp
phòng.
"Con ta, cuối cùng lão phu cũng tìm được con
rồi!"
Vân Họa là một cô nhi, từ nhỏ đã được nuôi trong Nam
Phong quán.
Đối với thân nhân, hắn đã từng có muôn vàn giả thiết.
Tiểu thư nhà ai bỏ trốn với người khác, không nuôi sống
nổi con mình...?
Kĩ nữ qua lại với thư sinh, rồi đứa con bị ném đi...?
Cuối cùng tất cả suy đoán bị ba chữ "phủ Thừa
tướng" lấp lánh sáng choang đánh vỡ thành từng mảnh nhỏ.
Vân Họa đã biết ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.