Ta Là Thư Sinh Nghèo

Chương 49: Vân Họa + Tiếu Dương (thoại bản) (song bất khiết)


10 tháng

trướctiếp

Vân Họa là người hầu của Nhạn vương Tiếu Dương.

Hắn ấy à, dung mạo tựa thiên tiên, cái túi da này rước lấy không ít sự thèm thuồng của kẻ ngoài.

Nhưng mọi người đều biết Tiếu Dương rất bảo vệ, bao che người này, không ai dám liếc mắt nhìn người kia thêm lấy một cái.

Người hầu này ấy à, lúc bưng trà thì giữ cho nước châm trà không được nguội đi, lúc cần thiết còn phải làm ấm giường cho Tiếu Dương.

Ấm giường rồi lại ấm giường, thế là bị ăn đến sạch sẽ.

Người ngoài đều vô cùng hâm mộ, nói đây chính là chuyện may mắn nhất.

Dù có làm ấm giường thì đã sao? Ai bảo vốn dĩ xuất thân của ngươi là từ Nam Phong quán mà ra? Bị ăn hết sạch sẽ không phải là bình thường lắm à?

Nến đỏ hừng hực hòa với tiếng thở dốc bị đè nén trong phòng.

Dưới sự cầu xin tha thứ của Vân Họa, động tác của người nọ càng trở nên tàn nhẫn, mà dường như hắn cũng đã nhẫn nại tới cực điểm, trong tiếng rên bị đè nén xen lẫn với tình dục.

Nam nhân bên trên lại nói: "Đừng phát ra tiếng, thanh âm của ngươi... Không giống hắn."

"A!" Người dưới thân bỗng ngân cao lên, rồi hắn mở mắt ra.

Chỉ nghe một giọng nam khàn khàn khác nói: "Nhắm mắt lại, hai mắt ngươi không giống của hắn."

Trong phòng kiều diễm, màn che vẫn luôn hạ kín.

"Đi ra ngoài."

Cửa chạm khắc hoa văn vừa mở ra rồi đóng lại, Vân Họa chật vật mặc y phục, chạy ra ngoài.

Nơi khuất đi của cổ có dấu ô mai rực đỏ, chứng tỏ người này vừa trải qua một hồi bị lăng nhục vô cùng tàn ác.

Chân mềm nhũn đến mức không nhấc lên nổi, sau lưng lẫn eo dưới cũng nhũn ra theo.

Vân Họa được A Lam theo tới từ Nam Phong quán hầu hạ tắm rửa.

Cảnh tượng thảm thương đến bậc này, hai mắt A Lam đau xót, suýt nữa thì nước mắt đã chảy xuống: "Công tử, vì sao Vương gia có thể..."

"Đừng nói gì hết." Vân Họa nhắm mắt vùi mình xuống thùng tắm.

Người ngoài luôn nói Vương gia sủng ái Vân Họa, nhưng không ai biết, thật ra người Vương gia thật sự tương tư là trưởng công tử của phủ Thừa tướng, Hứa Tri Lan.

Đó chính là một nhân vật trăng sáng giữa trời quang, dù là người trong nơi phong nguyệt, Vân Họa cũng vẫn biết cái tên này như sấm dội bên tai.

Hai tuổi biết chữ, sáu tuổi làm thơ, tám tuổi đã có thể biện luận với người khác.

Hai chữ thần đồng như được tạo ra để dành riêng cho người đó vậy.

Tiếc thay!

Lâu nay Vân Họa đã luôn bị coi làm một thế thân mà mặc người tùy ý sỉ nhục, xúc phạm. Ngay thời khắc này, hệt như toàn bộ phẫn uất vì bị đối xử tàn bạo đều bộc lộ hết ra ngoài, khiến trong mắt Vân Họa ánh lên mấy phần vặn vẹo. Dưới sự tàn phá đáng kể trong tâm hồn, hắn hầu như vô căn cứ mà nảy sinh hai gương mặt khác nhau.

Một vẻ là dịu dàng như nước, vẻ kia lại lạnh lùng vô tình, còn ẩn chứa oán hận đối với Tiếu Dương.

Chịu sự áp lực từ Nam Phong quán, hắn không phát điên, nhưng lúc ở Nhạn vương phủ này, hắn lại sắp muốn điên luôn rồi!

Hắn nghĩ, người kia thân phận cao quý, đã có hôn ước với nữ tử nhà người ta, mới khinh thường qua lại với một tên nịnh thần đấy!

Nhạn vương, tiểu thúc của hoàng đế, nắm giữ triều chính, quả thật xứng với cái danh "loạn thần tặc tử."

---

Ở Lộc Minh yến, Vân Họa đi theo Tiếu Dương đến dự tiệc.

Tại bàn tiệc này, Vân Họa châm rượu cho người ta, lại quan sát nhân vật tỏa sáng nhất giữa đám người.

Tân khoa Trạng Nguyên năm nay, Hứa Tri Lan.

Môi hồng răng trắng, dáng người như lan, hai mắt sáng trong, có thể xưng bậc quân tử đoan chính.

Khuôn mặt mang theo vài phần quen thuộc lạ thường.

Vân Họa tự động bỏ qua loại cảm giác quen thuộc lạ thường này, sợ ngày nào đó trên đường cái không cẩn thận mà nhìn thấy.

Tiếu Dương, sao có thể xứng đôi với người kia chứ?

Vân Họa vui vẻ suy nghĩ như thế.

Sao người kia có thể để ý đến Tiếu Dương được chứ?

Sau phát hiện này, m�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp