Vân Họa là người hầu của Nhạn vương Tiếu Dương.
Hắn ấy à, dung mạo tựa thiên tiên, cái túi da này rước
lấy không ít sự thèm thuồng của kẻ ngoài.
Nhưng mọi người đều biết Tiếu Dương rất bảo vệ, bao che
người này, không ai dám liếc mắt nhìn người kia thêm lấy một cái.
Người hầu này ấy à, lúc bưng trà thì giữ cho nước châm
trà không được nguội đi, lúc cần thiết còn phải làm ấm giường cho Tiếu Dương.
Ấm giường rồi lại ấm giường, thế là bị ăn đến sạch sẽ.
Người ngoài đều vô cùng hâm mộ, nói đây chính là chuyện
may mắn nhất.
Dù có làm ấm giường thì đã sao? Ai bảo vốn dĩ xuất thân
của ngươi là từ Nam Phong quán mà ra? Bị ăn hết sạch sẽ không phải là bình
thường lắm à?
Nến đỏ hừng hực hòa với tiếng thở dốc bị đè nén trong
phòng.
Dưới sự cầu xin tha thứ của Vân Họa, động tác của người
nọ càng trở nên tàn nhẫn, mà dường như hắn cũng đã nhẫn nại tới cực điểm, trong
tiếng rên bị đè nén xen lẫn với tình dục.
Nam nhân bên trên lại nói: "Đừng phát ra tiếng,
thanh âm của ngươi... Không giống hắn."
"A!" Người dưới thân bỗng ngân cao lên, rồi hắn
mở mắt ra.
Chỉ nghe một giọng nam khàn khàn khác nói: "Nhắm mắt
lại, hai mắt ngươi không giống của hắn."
Trong phòng kiều diễm, màn che vẫn luôn hạ kín.
"Đi ra ngoài."
Cửa chạm khắc hoa văn vừa mở ra rồi đóng lại, Vân Họa
chật vật mặc y phục, chạy ra ngoài.
Nơi khuất đi của cổ có dấu ô mai rực đỏ, chứng tỏ người
này vừa trải qua một hồi bị lăng nhục vô cùng tàn ác.
Chân mềm nhũn đến mức không nhấc lên n� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.