Tiêu Dạng dịu dàng rũ lông mi xuống, ánh sáng màu hổ
phách phản chiếu sắc trời, kiên định cứng rắn.
“Bổn vương nói như vậy thì chính là như vậy.”
Bầu không khí đột nhiên trở nên ngưng đọng.
Sự ủ rũ làm người ta mệt mỏi nhưng chỉ như hoa quỳnh sớm
nở tối tàn, Bộ Thanh Vân bỗng nhiên cười nói: “Hạ quan vinh hạnh đến tột cùng.”
Hắn thở ra một hơi thật dài, lòng vẫn luôn rộn ràng bỗng
nhiên như rơi thẳng xuống đất.
Ra khỏi một phần ba mảnh đất Trường Sa kia, thật sự có
rất nhiều chuyện khiến cho hắn trở tay không kịp.
Lý tưởng thì cao đẹp nhưng hiện thực lại phũ phàng.
Kể từ khi bước vào Biện Kinh, hắn đã lệch khỏi quỹ đạo
ban đầu, một đi không trở lại.
Bộ Thanh Vân hơi hé miệng, đầu lưỡi liếm qua hàm răng.
Nhưng mà trong giây phút ủ rũ bị quét đi sạch sẽ, cảm xúc
của những người trẻ tuổi thường lên xuống như tàu lượn siêu tốc, vào thời khắc
này toàn bộ lồng ngực như đang hừng hực lửa cháy.
Biện Kinh luôn có thể dạy cho Bộ Thanh Vân rất nhiều
điều.
À không, lần này sự dạy dỗ hắn nhận được hẳn là xuất phát
từ Tiêu Dạng.
Thôn trang đã từng là nơi ung dung tự tại, Bộ Thanh Vân
thích nhất nơi đó.
Hai chữ Tiêu Dạng này, mỗi một nét, mỗi một đường đều là
những đường nét làm rung động lòng người.
Bộ Thanh Vân nghiêng đầu, liếc nhìn Tiêu Dạng, nói: “Hạ
quan cả gan, có thể hứa hẹn một điều với Vương gia không?”
Tiêu Dạng tiếc chữ như vàng: "Nói."
“Tuy nói rằng không biết hạ quan có ích lợi gì với Vương
gia không, nhưng nếu giá trị của hạ quan biến mất, có thể cho phép hạ quan rời
khỏi quan trường được không?” Bộ Thanh Vân cười hỏi.
Bộ Thanh Vân tự nhận đây là một hứa hẹn có trăm lợi không
hại đối với Tiêu Dạng.
Không thăng chức như trường hợp bình thường, thật sự quá
nổi bật.
Hắn vận dụng bộ óc đã từng nghiên cứu thoại bản để tưởng
tượng, không khó đoán ra Tiêu Dạng có thể có lợi.
Chờ đến khi giá trị lợi dụng của hắn biến mất hầu như
không còn, hẳn là có thể hoàn toàn thoát khỏi vũng bùn Biện Kinh này.
Dựa vào những thứ hắn quan sát được mấy ngày này, Bộ
Thanh Vân vẫn tin tưởng vào nhân phẩm của Yến Vương.
Ý nghĩa sâu xa chính là, giao hẹn mà Bộ Thanh Vân tự nhận
là trăm lợi mà không hại lại khiến Tiêu Dạng nghĩ suy một lúc.
"Thế nào?" Bộ Thanh Vân hỏi: "Hạ quan tự
nhận là yêu cầu này cũng không có gì quá đáng."
"Được." Tiêu Dạng nhắm mắt lại, vừa mở mắt trở
ra thì lại là biểu cảm sắc bén: "Bổn vương đồng ý với ngươi."
——
Thời gian trôi qua rất nhanh, Huyện lệnh Bộ Thanh Vân
trông có vẻ khá thảnh thơi nhàn nhã.
Ngoại trừ thỉnh thoảng phải đối phó với Mạnh lão gia tới
cửa trêu chọc.
Sở dĩ Mạnh lão gia dám gây hại trong thôn, ngoại trừ ỷ
vào uy quyền của Mạnh Triết, bản thân ông ta cũng có gan đi làm phường trộm
cướp.
Không biết có phải do khinh thường người của Bộ Thanh Vân
hay không, vậy mà lần lượt bị đám người của Tiêu Dạng tìm ra nhược điểm.
Một ván cờ mà cả ta và ngươi đều biết rõ, một ván cờ được
bày ra dưới ánh sáng mặt trời chói lọi.
Cả con đường được thắp đèn đuốc sáng như ban ngày nhưng
lê dân bách tính lại bị ức hiếp bóc lột, như thế tự khắc bọn họ sẽ cầu xin một
chút bình yên từ trong cuộc sống địa ngục của họ.
Bộ Thanh Vân đi lướt ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.