Những ngày ở huyện Đồng cũng chẳng được yên bình.

Dù bất luận là vào giữa đêm hay ban ngày giả thích khách đến thăm thì đều có tầng tầng lớp lớp vụ án nằm đó.

Người Mạnh gia tất nhiên là muốn làm sáng tỏ mục đích của Bộ Thanh Vân và Tiêu Dạng. Dường như kiểu đối sách thế này chỉ để chực chờ hấp dẫn được sự chú ý của Bộ Thanh Vân.

Nhưng mấy chuyện đó luôn dễ dàng bị Bộ Thanh Vân nói dăm ba câu là giải quyết được gọn gàng.

Hôm nay, Bộ Thanh Vân đưa Tiêu Dạng theo cùng nhau đến bái phỏng Mạnh gia.

Là vì có một vụ án kiện có liên quan đến người Mạnh gia.

“Đại nhân.” Mạnh lão gia xuất hiện với vẻ mặt lấy lòng, ông ta  thông minh hơn Mạnh Lương rất nhiều. Ông ta cúi đầu khom lưng: “Ngài đến khiến hàn xa bỗng chợt sáng sủa hơn nhiều.”

Gọi là hàn xá, thật ra tòa nhà của ông ta còn “hùng vĩ” hơn căn của Bộ Thanh Vân nhiều.

Bộ Thanh Vân liếc mắt ra hiệu với Tiêu Dạng.

Đám người Yến Vương nói cho cùng là chỉ muốn tìm ra chứng cứ tham ô của đám người thân mà Mạnh Triệt dung túng, tốt nhất là có thể đào ra được chỗ bẩn của Mạnh Triệt.

Đây là việc mà trong lòng mỗi người tự biết, bằng mặt không bằng lòng. Một cuộc chiến không có thuốc sống, ngầm đấu đá lẫn nhau.

Sau khi hỏi thăm tình tiết vụ án một phen, Bộ Thanh Vân lá mặt lá trái với ông ta, mặt trời dần ngả về tây.

Đã qua nửa canh giờ.

Tiêu Dạng còn chưa xuất hiện ở đại đường.

Trong lòng Bộ Thanh Vân tất nhiên mong Tiêu Dạng sẽ bình yên vô sự, lòng bàn tay cầm chén trà của rịn ra một lớp mồ hôi. Bộ Thanh Vân mỉm cười: “Mạnh lão gia, trà này của ông khó mà uống vội được.”

Mạnh lão gia dường như hiểu được người lần này khó chơi, ông ta giấu đi vẻ ngạo mạn thường thấy: “Đại nhân, trà này là trà xuân Long Tỉnh mà tiểu dân đã cất giữ như bảo vật  được nhiều năm.”

“Trà ngon.” Ý cười trong lời Bộ Thanh Vân nhạt đi.

Nào biết Mạnh lão gia ở bên cạnh cứ líu ríu nói không ngừng: “Trà xuân Long Tỉnh là trà Long Tỉnh được hái và chế biến trước tiết Cốc vũ. Bởi vì khí hậu có ảnh hưởng rất lớn đến phẩm chất của trà Long Tỉnh.”

Nghe huyền ca biết nhã ý, Bộ Thanh Vân ồ lên, tỏ vẻ hứng thú: “Hẳn là Mạnh lão gia khá tinh thông trà nghệ nhỉ?”

“Tinh thông thì lão không dám nhận.” Mạnh lão gia cười tươi đến mức nếp nhăn trên mặt đã dồn lại một chỗ.

Chẳng qua là ngồi chung với nhau nửa canh giờ cũng đã đủ lộ ra bản tính thật.

“Vào mùa trà xuân, nhiệt độ không khí càng cao thì phẩm chất cảu lá trà càng thấp, trái lại thì càng tốt. Trà Long Tỉnh này lấy tiết Thanh Minh làm mốc, trà được hái trước khi kết thúc Thanh Minh khi ra giá kiểu gì cũng sẽ cao hơn rất nhiều. Tiểu nhân nghĩ, không chừng trà cũng có linh hồn của riêng nó, hiểu được lúc nào thì giá trị của mình mới có thể đẩy được lên cao nhất.” Lời này của Mạnh lão gia vừa nói ra, thốt nhiên chuyển chủ đề câu chuyện: “Ha ha, tiểu dân nghĩ cũng thật hoang đường, đại nhân nghe cho vui thôi nhé.”

Mấy thứ vòng vòng vèo vèo thế này, Bộ Thanh Vân không thích chơi, nhưng cũng đến mức không hiểu.

Ngụ ý chính là Bộ Thanh Vân, ngươi thông minh một tí đi nào, cần phải thức thời.

Bộ Thanh Vân lập tức thu lại ý cười của mình, hắn cúi đầu uống cạn một ngụm trà.

Hương vị ngọt dịu, màu trà xanh biếc ánh vàng. Trà này cũng chỉ từng được uống ở Thanh Phong Uyển.

“Lời này sai rồi.” Bộ Thanh Vân thản nhiên đong đưa cây quạt xếp trong tay, hắn bất ngờ đặt chén trà lên bàn vang lên một tiếng “Cạch!”. Hắn cười: “Nếu lá trà thật sự có linh hồn, sợ là nó sẽ có ý nghĩ sống được ngày nào hay ngày đó chứ không phải là chết sớm siêu sinh sớm đâu.”

Một lời nói thẳng trong chốc lát lại khiến người ta á khẩu nói không thành lời.

Nửa ngày sau, trong tầm mắt hắn mới đột nhiên xuất hiện bóng người mang mặt nạ màu bạc quen thuộc. Đôi mắt hạnh

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play