“Cái gì?” Bộ Thanh Vân mơ hồ liếc mắt nhìn Tiêu Dạng một
cái, lấy ngón út đào lỗ tai rồi nói: "Ngươi nói lại lần nữa, cách...”
Miệng Bộ Thanh Vân thở ra đầy mùi rượu.
Tiên sinh say rượu nhanh chóng phân tán sự chú ý.
Bộ Thanh Vân gãi lỗ tai, chỉ cảm thấy có một luồng hơi
nóng thổi qua bên tai, khiến lỗ tai rất ngứa.
Một lúc lâu, Bộ Thanh Vân không ngừng cào lỗ tai, dần dần
đứng thẳng người, nhìn đông nhìn tây cái gì đó.
Vấn đề kia của Tiêu Dạng hoàn toàn bị làm lơ.
Bộ Thanh Vân chỉ cảm thấy đầu nặng chân nhẹ, cả người nhẹ
tênh phiêu phiêu, như đang trong Tiên cảnh.
Trong một khoảnh khắc, đột nhiên Bộ Thanh Vân lảo đảo
nghiêng mình về phía trước, chân quỳ lên chân của Tiêu Dạng.
Tiêu Dạng thuận thế lôi kéo, kéo người Bộ Thanh Vân càng
gần mình thêm.
Cảm giác tay của tiên sinh không tốt, nhéo chỉ thấy toàn
xương.
Tiêu Dạng cười khàn, tròng mắt quay về phía trên, ngẩng
đầu lên trên, hơi thở hai người lẫn vào nhau, từ mũi cũng thở ra hơi nóng.
Trong khoảng thời gian ngắn lại thêm vài phần kiều diễm.
Hắn đè thấp giọng nói: “Tửu lượng kém vậy.”
“Thập Thất…” Tiên sinh lẩm bẩm một tiếng.
Giọng điệu Tiêu Dạng ân lên một tiếng, có chút từ tính.
“Uống tiếp!” Bộ Thanh Vân bỗng nhiên làm ra bộ dạng vừa
uống vừa hát cao giọng nói: "Uống tiếp!”
Tiêu Dạng nhấc khóe môi.
Hơi nóng từ bụng nóng bỏng lan tới gò má, Bộ Thanh Vân
lại cúi đầu, thấy sóng nhiệt mãnh liệt, mắt say lờ đờ mông lung, người đàn ông
trước mắt đột nhiên trở nên uốn éo.
“Ừm?” Giọng điệu Bộ Thanh Vân vì phát hiện này mà đột
nhiên cao lên, cơ thể một bên lắc lư, một bên vươn tay bóp lấy mặt Tiêu Dạng,
véo véo hai bên.
“Ngươi đang biến hình sao?” Bộ Thanh Vân nói mê sảng, còn
cười ha ha: "Uốn éo cái gì.”
Mặt Tiêu Dạng thoáng chốc đen xuống.
Định mở miệng thì bỗng nhiên bị khuôn mặt phóng đại trước
mắt chặn lại.
Mũi bị mùi rượu khắp nơi chiếm cứ, môi chạm vào một chút
không nhẹ không nặng, vừa chạm vào liền tách ra.
Tiêu Dạng xưa nay thiết huyết thủ đoạn nhất thời vành tai
nóng lên, chỉ cảm thấy trái tim trào lên sóng gió động trời.
Người đột nhiên trở nên ngây thơ vô cùng, có lẽ là hơn cả
bản thân dự đoán, Tiêu Dạng chỉ cảm thấy đỉnh đầu bốc khói, vô số “Hoang đường
hoang đường” xông tới đỉnh đầu bồi hồi không ngừng.
Hơi thở dồn dập, Tiêu Dạng ôm lấy vai Bộ Thanh Vân định
đẩy hắn ra, ai ngờ bả vai bỗng nhiên đè xuống, hơi thở Bộ Thanh Vân kéo dài từ
bên tai thổi lại.
Hơi thở vẫn ấm như vậy nhưng mặt Tiêu Dạng lại đột nhiên
nóng lên, che mặt ho nhẹ một tiếng nói: “Không sao.”
Nói đi nói lại cũng là bổn vương được lợi.
“Đại nhân, phòng đã chuẩn bị xong.” Gã sai vặt mới mua
mắt nhìn mũi mũi nhìn tim không dám nhìn nhiều.
Không còn cách nào khác, nam nhân này có tính xâm lược
quá.
Nhìn nhiều đều cảm thấy hai đùi rung rung.
Có điều… Bọn họ ôm nhau như thế nào?
Tiêu Dạng liếc hắn một cái, cơn sóng trong lòng thay nhau
nổi lên rồi lại dần dần giảm xuống, đột nhiên hít sâu một hơi, Tiêu Dạng
nghiêng về hắn liếc mắt một cái: “Lui xuống.”
“Vâng.”
...
Chuồn chuồn chạm nước hôn nhẹ không đáng kể, Bộ Thanh Vân
nằm ở trên giường được rót canh giải rượu.
Trăng non treo đỉnh đầu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.